Vế đến Bồng Lai đã là chín giờ tối.
Đàm Hi lật lung trong tủ một lúc, đều là quần áo mùa đông, không thể mặc được.
Cô dứt khoát lấy một chiếc áo sơ mi nam ở ngăn tủ bên cạnh ra, vừa vặn che đi được chân, có thể làm váy ngủ tạm thời.
Tắm rửa xong, sấy khô tóc, khi đắp mặt nạ có gọi điện cho Hứa Nhất Sơn, hẹn địa điểm và thời gian gặp mặt ngày mai.
Đắp mặt nạ xong, sau khi làm xong các bước chăm sóc da, Đàm Hi bưng một cốc nước ấm vào phòng tìm Lục Chinh.
Người đàn ông vừa về nhà đã vào thư phòng, đến bây giờ vẫn bận rộn chưa xong.
Cốc cốc.
Không đợi anh đáp lại, Đàm Hi gõ cửa xong liền đẩy cửa bước vào phòng.
Lục Chinh vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đôi mắt đang cười tươi tắn của cô, ánh mắt dần di chuyển xuống dưới, bỗng nhiên, hô hấp ngưng trệ lại.
Áo sơ mi đen bao bọc xung quanh ** duyên dáng, tạo nên sự đối lập với làn da trắng tuyết của cô, đen như màn đêm, trắng như tuyết trắng.
“Này, anh uống nước đi.” Đàm Hi đưa cốc nước đến trước mặt anh.
Lục Chinh giơ tay ra, nhưng không nhận lấy cốc nước, mà đặt tay lên cái eo thon của cô kéo lên trước một bước.
Cô đứng còn anh ngồi, như thế đầu người đàn ông dựa sát vào cái eo mềm mại của cô gái, giống như một… đứa trẻ đang làm nũng.
Đàm Hi khựng lại, bỗng chốc cong môi lên, năm đầu ngón tay cố luồn vào cái đầu định ngắn củn đó của anh, nhưng đáng tiếc tóc anh quá ngắn.
“Em mặc thế này là để đến câu dẫn anh đấy à?”
“Đừng tưởng bở!” Đàm Hi lùi lại phía sau nửa bước, nhét chiếc cốc cho anh, “Eo em còn chưa lành lại đây, anh đừng có nghĩ xiên xẹo gì đấy.”
“Em mặc áo sơ mi của anh, lượn qua lượn lại trước mặt anh, lại còn yêu cầu anh không được nghĩ xiên xẹo.
Yêu cầu này hình như hơi nghiêm khắc quá rồi thì phải?”
“Nghiêm khắc á?” Đàm Hi nhún vai, “Nhưng em hết cách rồi”
Người đàn ông đứng vụt dậy, Đàm Hi định bỏ chạy, miệng còn kêu: “Cứu tôi với… Chó sói sắp đến ăn thịt người rồi!”
“Chó sói?”
Đàm Hi xoay người lại làm mặt quỷ với anh, lè lưỡi, “Lêu lêu lêu..”
“Nhóc con, cứ để anh bắt được em xem!”
Cuối cùng, đúng là cô nàng nào đó đã bị bắt, không chỉ vậy còn bị chó sói đè dưới ghế sofa.
Trong lúc giãy dụa, áo sơ mi bị cuộn lên, để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn và nội y thiếu vải đến đáng thương bên trong, vẫn là màu đen huyền bí, chỉ được cố định bằng hai sợi dây mảnh mai.
“Còn nói là không phải đến cầu dẫn anh hả?” “Không ai bảo anh nhìn nhé”
“Đệch! Ông đây chuẩn men đấy!” Không nhìn mới là có vấn đề!
“Là một cô gái thời đại mới, em có thể quấy, nhưng anh không được nhiều”
Lục Chinh nhéo một cái vào đùi cổ, “Bây giờ anh quấy nhiễu đấy, em có thể làm được gì nào?”
Đàm Hi tức giận trừng mắt: “… Lưu manh!”
“Để được ăn thịt, anh không ngại lưu manh một lần, à không, hai lần đầu”
Đêm nay, rốt cuộc Lục Chinh vẫn thương tiếc cổ bị thương ở eo, chỉ làm một lần, khụ… tuy thời gian hơi dài một chút, nhưng động tác rất nhẹ.
Trước khi rơi vào mộng đẹp, Đàm Hi nhìn lên trần nhà không khỏi nghĩ, thì ra “cuồng phong gió lốc” có cái hay của