Có lẽ là vì cuộc sống ở nước ngoài đã nuôi dưỡng thói quen phóng khoáng và nhiệt tình của cô.
Cô gái thấy Đàm Hi nhìn
mình qua gương không những không giận mà còn hào phóng đáp lại bằng một gương mặt tươi cười rạng rỡ.
“Hi!”
Đàm Hi hơi dừng lại một chút, rồi gật đầu: “Chảo cổ”
Cô gái đi đến trước bồn rửa mặt.
Đàm Hi đã tắt vòi nước lại, chuẩn bị rời đi.
“Hi, tôi biết cổ” Giọng Anh Mỹ đậm đặc, cách nhấn từ nhả chữ không rõ ràng lắm, nhưng lại lộ rõ sự sảng kɧօáϊ.
Bước chân Đảm Hi khựng lại, đồng tử co rút rất nhanh, nhưng quá trình này chỉ kéo dài chưa đến ba giây.
Khi cô quay người lại nhìn thẳng vào đối phương, cô đã bình tĩnh lại, đôi mày kiếm nhướng lên, ánh mắt lộ vẻ dò hỏi.
“Cô ngồi ở giữa hàng ghế khán giả thứ ba, tôi nhớ không lầm chứ?” Vẻ mặt cô gái tự hào.
“Không lầm.
Chúc mừng cô đạt được giải bạc” Đàm Hi cười.
Tâm trạng cô gái đột nhiên trở nên sa sút, “Đáng tiếc không phải là giải vàng…”
“Đã rất lợi hại rồi” Đàm Hi không nói cho có lệ, mà lời khen xuất phát từ nội tâm.
Ở độ tuổi này đã có được thủ pháp giao dịch chứng khoán thành thục như vậy tuyệt đối không phải là khổ luyện mà thành được, chắc chắn cũng là một cô gái có tài năng thiên phủ.
Đàm Hi ngồi trêи hàng ghế khán giả, quan sát rất kỹ quá trình cô gái giao dịch, phản ứng nhanh nhạy, quyết định nhanh chóng quyết đoán.
Sở dĩ cô ấy thua Lâm Tâm chẳng qua là vì còn thiếu đôi chút thận trọng, cho nên trong quá trình gom cổ phiếu xảy ra bất ngờ, bị một lượng vốn đầu tư lớn từ bên ngoài làm nâng cao chi phí, lại không thể bán thảo ngược lại để giam vốn lại, cho nên mới thua ngay trêи vạch xuất phát.
Nếu ở bước đi đầu tiên cô ta cẩn thận hơn một chút thì chưa chắc đã thua Lâm Tâm.
“Cô cũng hiểu giao dịch chứng khoán à?!” Lâm Diệu Diệu nghe thấy cô lại chỉ ra được toàn bộ những chỗ sai của mình, hơn nữa cách dùng từ cũng rất chuyên nghiệp, cho nên sáng bừng mắt lên, không khỏi kinh ngạc kêu lên.
Đàm Hi mọc danh thϊế͙p͙ ra đưa cho cổ.
Danh thϊế͙p͙ này là do Lưu Diệu in cho cổ, nói cái gì mà đường đường tổng giám đốc mà không có một tấm danh thϊế͙p͙ thì còn ra sao nữa?
Do đó còn mới một nhân viên chuyên nghiệp thiết kế danh thϊế͙p͙ cho cổ,
“Công ty đầu tư cái gì?” Lâm Diệu Diệu cầm tấm danh thϊế͙p͙, đọc từng chữ ra, nhưng cô không biết đọc hai chữ “Thịnh Mậu” cho nên dùng luôn hai chữ “cái gì” để thay thế.
“Cô làm ngành tài chính à?” Cố lại hỏi, nhưng trong mắt đã có thêm sự đánh giá và tò mò.
Hôm nay Đàm Hi ăn mặc khả tùy tiện, không khoác lên mình bộ vest trang trọng lịch sự, dù nhìn thế nào cũng chỉ giống như cô sinh viên đại học xinh đẹp, hoàn toàn khác biệt so với tinh anh ngành tài chính.
Lâm Diệu Diệu: “Cô không lừa tôi đấy chứ?”
Đàm Hi: “Cô có gì đáng để tôi lừa chứ?”
Lâm Diệu Diệu: “.” Nói cứ như thể cô không có cái gì thật ấy.
Đàm Hi: “Phong cách giao dịch của cô, nhanh, mạnh, chuẩn, nhưng đáng tiếc còn thiếu vài phần ổn định, không thích hợp làm nhà cái.”
Cô gái vừa nghe vậy chợt biến sắc, “Cô nghi ngờ năng lực của tôi sao?!”
Đàm Hi khẽ cười, không nhanh không chậm, “Cô gái, trước khi cô phản bác ai đó, có phải là nên nghe người ta nói hết câu đã không?”
“Hừ! Cô còn gì muốn nói nữa?”
“Cô không thích hợp làm đại lý, nhưng thích hợp làm nhà cái nhanh”
“Nhà cái nhanh”, ý nghĩa như tên, chỉ cần mấy giao dịch viên là đủ, không cần phải xây dựng kế hoạch.
Nhưng sàn giao dịch vẫn không để kiểm soát, hoàn toàn khảo nghiệm khả năng tùy cơ ứng biến của giao dịch viên, độ khó không kém “nhà cái lớn”.
Do đó, câu nói này của Đàm Hi hoàn toàn không có ý nghi ngờ hay hạ thấp đối phương, mà thể hiện sự khẳng định đầy đủ về năng lực của đối phương.
Cô gái bỗng rạng rỡ hẳn lên: “Thầy giáo của tôi cũng nói vậy! Nhưng mà tên và họ của cô tôi đều không biết đọc, cô có thể nói cho tôi biết được không?”
“Đàm Hi, Đàm trong đàm thoại, Hi có nghĩa là rộn ràng náo nhiệt.”
“Tên cô nghe hay thật đấy! Nhưng tên của tôi cũng hay… Chính thức làm quen với nhau nhé, tôi tên là Lâm Diệu Diệu, song mộc thành Lâm, diệu trong kỳ diệu”
Thì ra, không phải là “Miếu Miêu”, cũng không phải là “Miểu Miểu”, mà là “Diệu Diệu”.
Cổng đại sảnh, ba người Lưu Diệu đã đợi cô được một lúc.
Đàm Hi đến muộn: “Xin lỗi”
Lâm Tâm vừa nhìn thấy Đàm Hi, hai mắt liên sáng lên, lắc lư chiếc cúp vàng trong tay: “Đàm tổng, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ cố giao phó rồi, xin hỏi bao giờ có thể đến công ty điểm danh nhận việc đây?”
“Bất cứ lúc nào.”
Lâm Tâm càng cười tươi hơn, “Nhất định tôi sẽ làm thật tốt, sẽ không phụ lại sự bồi dưỡng của cô đâu!”
Lý tưởng hào hùng, lời thề son sắt.
Chẳng phải là “bồi dưỡng” sao?
Trong khoảng thời gian này, nếu không có Đàm Hi ở bên cạnh hướng dẫn và nhờ vào những tài liệu học tập quý giá đó, thì Lâm Tầm sẽ không tiến bộ nhanh như vậy, càng không giành được ngôi vị quán quân một cách nhẹ nhàng như vậy.
Trong lòng Lâm Tâm đương nhiên hiểu rõ chút bản lĩnh và năng lực của bản thân.
Nếu không có Đàm Hi giúp đỡ, có lẽ anh ta đã bị loại ngay từ vòng đầu tiên rồi.
Bởi vì anh ta và Lâm Diệu Diệu gặp phải vấn đề giống nhau.
Đó là trong quá trình gom cổ phiếu, trí tuệ nhân tạo phát huy tác dụng, mô phỏng một công ty đối thủ, điên cuồng nuốt hàng
hóa.
Dùng thuật ngữ chuyên ngành đó là gặp phải “sàn đối thủ”!
Phương pháp xử lý của Lâm Diệu Diệu là cắn răng đối đầu, cho dù vì thế phải bỏ ra chi phí cao hơn cũng không tiếc.
Cách làm này, yêu cầu giao dịch viên phải có sự dứt khoát cả nhân mạnh mẽ, bởi vì chi phí càng cao thì có