Loại phụ nữ này?
Lục Chinh trực tiếp đưa tay ra ôm Đàm Hi vào lòng, cúi đầu đặt một nụ hôn thật sâu thật dài,
Đàm Hi cong môi, kiễng chân lên đáp lại.
Hai người triền miên dây dưa, mãi không tách nhau ra.
Trong mắt nữ MC ánh lên sự khó xử, giống như bị bạt tại một cái thật đau.
Hôn xong, Lục Chinh nhìn cô ta như xem một vở hài kịch, nhưng bàn tay đặt trêи eo Đàm Hi lại càng siết chặt hơn.
Anh nói, “Người phụ nữ của ông đây không đến lượt cổ bình phẩm”
Nói xong, mở cửa xe ra để Đàm Hi ngồi vào, sau đó vòng sang bên kia, khởi động xe đi.
Chiếc Land Rover cao lớn vọt đi, để lại nữ MC thẫn thờ đứng đó hít khói xe.
“Sức hấp dẫn của Lục tổng không hề nhỏ đấy, bản lĩnh trêu ong ghẹo bướm càng ngày càng lớn rồi thì phải?”
“Ăn nói đàng hoàng”
Đàm Hi bĩu môi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lục Chinh dở khóc dở cười, “Đúng là một hũ giấm chua..”
“Em ghen đấy, thì sao nào?”
“Anh sợ em rồi, đã được chưa?”
Đàm Hi hừ hừ, cô không nói gì, tuy nói rằng thả tin trêи đời này có ma cũng đừng tin miệng lưỡi đàn ông, nhưng không thể phủ nhận rằng những lời nói ngọt ngào lúc nào cũng cực kỳ dễ nghe.
Cho dù anh không sợ cô thật, nhưng có thể nói ra được những lời nói như vậy, Đàm Hi cũng thấy rất cảm kϊƈɦ.
Lục Chinh: “Bữa tối em muốn ăn gì?”
“Gì cũng được”
Hai người đi ăn món Thượng Hải, Đàm Hi không hứng thú lắm, bởi vì đồ Thượng Hải quá ngọt.
Vừa về đến nhà, đã bắt đầu kêu đói, “Đại Điểm Điểm, anh nấu cho em bát mì đi?”
Lục Chinh đành phải lết vào nhà bếp.
Hai mươi phút sau, bát mì trứng cà chua được mang lên.
Đàm Hi cảm thêm một cái bát không, lấy ra một nửa đưa cho anh, “Đủ không?”
“Anh không đói”
“Vậy thì anh cũng phải ăn với em một chút chứ?”
“.” Sau đó, Nhị Gia nấu mì xong lại thành người ăn cùng cô.
Đàm Hi: “Sao anh lại làm giám khảo vòng chung kết cuộc thi đó?”
Lục Chinh: “Trưởng ban giám khảo mời anh”
Đàm Hi: “Sao lúc trước không nói với em?”
Lục Chinh: “Em có hỏi đầu.
Huống hồ, em cũng đầu nói cho anh biết là sẽ đi xem”
Đàm Hi: “.” Anh cũng không hỏi mà.
Lúc này hai người mới phát hiện ra, phương thức giao tiếp của hai người hình như có chút vấn đề.
Còn về nguyên nhân, rất đơn giản… Hai người đều là người cực kỳ độc lập, làm gì cũng không có thói quen trao đổi trước.
Đàm Hi ăn một miếng mì, mặt mày cong cong, “Sau này nếu có chuyện như vậy em sẽ nói với anh trước.
“U!”
“Còn anh thì sao?” Để đổi lại, nếu có chuyện gì có phải là anh cũng nên kịp thời báo cho em biết không?
“Nhóc con, còn nhỏ mà cứ quản nhiều chuyện làm gì?”
“Còn nhỏ?!” Đàm Hi trừng mắt, vô thức sở ngực, “Tối qua ở trêи giường anh đâu có nói thế này.”
Lục Chinh híp mắt.
Đàm Hi: “Sao nào, sướиɠ xong rồi thì quên luôn à?”
“Em cố ý trêu chọc anh có đúng không?”
“.” Rõ ràng là đang thảo luận vấn đề lớn nhỏ mà, sao lại biến thành cố ý trêu chọc anh rồi? Cô nàng Đàm cảm thấy mình rất mơ màng, oan như tên mập hơn 150kg.
Lục Chinh: “Em định lúc nào về trường?”
Đàm Hi nhíu mày, thoáng chốc phong tình vạn chủng: “Đại gia, anh nỡ lòng nào đuổi em đi hả?”
“..
Không nở”
Tuy nói vậy, nhưng trước khi đến đây Đàm Hi đã định sẵn ngày về.
Muộn nhất là ngày mai có phải về trường rồi.
Sau khi giải quyết xong sự cố đột xuất bến Thịnh Mậu, Đàm Hi không dám trốn học thêm nữa.
Một là, lớp chuyên ngành đã bắt đầu