Sáng sớm, mặt trời ló dạng
Gió vẫn mang theo sự trong lành còn sót lại của màn đêm hôm trước, lướt qua khuôn mặt, vài phần mát lạnh.
Bầu trời tháng 7, bừng sáng từ sớm.
Đàm Hi dời một chiếc ghế cao ra ban công, dựng giá vẽ lên trước mặt, dựng thêm một tấm gỗ to, cọ vẽ nằm rải rác dưới chân, bừa bộn hỗn loạn.
Bức tranh “Triều Dương” đã đến giai đoạn lên màu, sau khi Đàm Hi về thủ đô, hơn 10 ngày trời đều đang vẽ thứ này.
Chỉ mỗi việc vẽ phác thảo thôi đã tốn hết 1 tuần của cô.
Thậm chí còn lạnh nhạt với ai đó, khiến người đó trở nên nóng nảy bực bội.
Đàm Hi đổi cọ lớn thành cọ vừa, chấm một ít màu cam trêи bảng pha màu, bắt đầu che phủ màu đỏ sậm lúc trước.
So sánh ra, cô vẫn thích ký họa hơn.
Tranh sơn dầu quá tỉ mỉ, không dứt khoát liền mạch như ký họa.
Nhưng Đàm Hi lại là một người có tính cách “phải làm xong trong một lần”, vì thế kết quả là, một khi bắt đầu thì sẽ giống như bế quan tu luyện, không luyện thành thần công thì sẽ nhốt mình luôn ở trong đó.
Bản thân hiện nay, chính là kiểu trạng thái như thế: Tùy tiện cầm bút, cẩn thận tỉ mỉ, tập trung tinh thần, bây giờ muốn thoát ra, lại phát hiện phải bắt buộc bản thân làm cho xong… Ừm, rơi vào rồi thì không dứt ra được.
May mà đã xử lý xong phần phác, bản tranh đã được kẻ ô, mọi công tác chuẩn bị đã hoàn tất, chỉ còn lại việc lên màu.
Chắc nhanh nhất cũng phải một tuần nữa.
Khi Lục Chinh sắp tỉnh dậy, sờ tay qua bên cạnh theo bản năng, vốn cho rằng sẽ tiếp xúc với làn da mềm mại của cô, nhưng lại chạm vào một mảng lạnh ngắt.
Trong phòng lạnh lẽo, ổ chăn đã không còn độ ấm nữa.
Anh đột nhiên mở mắt, quả nhiên… bên gối trống vắng.
Anh ngồi dậy, đi thẳng ra ban công, trêи người chỉ mặc một chiếc qυầи ɭót miễn cưỡng chế ngự cái ấy ấy đang tràn đầy tinh thần.
Đã hơn 10 ngày rồi, mùi vị ăn chay… không dễ chịu chút nào.
Đàm Hi tiến hành trộn màu trêи bảng gỗ.
Hai đời gặp lại, cơ hội để cổ vẽ tranh sơn dầu không nhiều, đến nay vẫn chỉ có thể xem là người mới, không thể không tập trung tinh thần, cẩn thận ứng phó.
“Dậy rồi à?”
Giọng nói của anh bất ngờ vang lên từ sau lưng, tay của cô vẽ lệch đi.
May mà màu sơn dầu không khô nhanh như màu nước và màu bột, cho dù vẽ sai, cũng có thể gạt đi lớp màu sai và tổ lại.
Đàm Hi xoay đầu, trợn mắt nhìn anh, bực bội nói: “Giật cả mình… mới sáng sớm không chịu mặc đổ vào mà chạy ra ngoài lượn lờ khoe cơ bắp à?”
Mẹ nó, vậy mà chỉ mặc một một chiếc qυầи ɭót.
Phong tình lẳng lơ
“Ừ, khoe cho em xem.” Anh giơ tay ra, làm động tác muốn ôm cổ.
“Đừng!” Đàm Hi vội vàng ngăn lại, đứng dậy: “Cả người em dính đầy màu, anh đừng để bị dính vào.”
Lục Chinh không quan tâm, vẫn muốn ôm cổ.
Đàm Hi hết cách, chỉ đành đặt bảng pha màu xuống, sau đó tháo tạp dề da ra đặt sang một bên, xòe hai tay ra: “Ôm đi.”
Ánh mắt anh hơi tối xuống, không chỉ ôm người vào lòng mà còn sử dụng môi, tay cũng sờ mó linh tinh.
Đàm Hi bị anh quậy đến hết cách, nhìn thấy mặt trời