Lục Chinh thở dài, ôm cô vào lòng: “Gấp gáp cái gì? Anh có nói muốn lật lại nợ cũ sao?”
“Chẳng lẽ lúc nãy không phải?”
Anh ôm chặt hơn: “Đồ ngốc, thế giới này không phải thuộc cái kiểu không đen thì là trắng.
Người xưa có nói… kẻ ngu vô tội người tài có tội.
Em hiểu ý của anh chứ?”
Đàm Hi gật đầu: “Hiểu!”
Lục Chinh nhướng mày.
“Anh không tin?” Đàm Hi ngồi thẳng người.
Ánh mắt anh không gợn sóng, không nói gì.
“Hừ! Không sợ bị trộm, chỉ sợ bọn trộm nhớ nhung… anh muốn nói điều này đúng không?”
Lục Chinh nhìn chằm chằm vào cổ: “Nếu có thể, anh thật sự rất muốn bỏ em vào túi!” Đeo lên eo mọi lúc mọi nơi, không cho ai nhìn thấy hết.
Đàm Hi bị chọc đến bật cười: “Đường đường là Nhị Gia mà chỉ có thế thôi sao?”
“Ừ.
Chỉ có một chút thế thôi, còn lại bị em gặm hết rồi.”
Đàm Hi cảm thấy ấm lòng, nghiêm túc lên tiếng: “Đại Điểm Điểm, em sẽ chịu trách nhiệm với anh.”
“Trách nhiệm gì?”
“Nửa đời sau, thế nào?”
Ánh mắt Lục Chinh sầm xuống, cứ như có một cơn lốc màu đen cuốn tới, mạnh mẽ dâng trào: “Được, nhớ kỹ những gì em nói hôm nay.”
Đàm Hi ghé tới, hôn một cái thật kêu lên cánh môi mỏng của anh.
Cô nói: “Một lời đã định!”
Trong lòng Đàm Hi hiểu rõ, nếu Cố gia đã gửi thiệp mời, thì khả năng từ chối sẽ không được cao cho lắm.
Vả lại cho dù giao tình của hai nhà có như thế nào, chỉ dựa vào chuyện xảy ra trong buổi tiệc mừng thọ lần trước, Lục Chinh đã nợ đối phương một món nợ ân tình rồi.
Hơn nữa, mượn cơ hội lần này tuyên bố với bên ngoài về mối quan hệ thân thiết của Lục Thị và Cô Thị, vừa bác bỏ tin đồn vừa có thể ổn định lòng người.
Dù sao, nếu hai nhà này đối đầu với nhau, khó tránh sẽ liên lụy đến người vô tội, bên trong đó sẽ có ít nhiều những biến số chưa biết.
Như thế, mọi người đều yên tâm rồi.
Buổi trưa, sau khi Lục Chỉnh ra ngoài, Đàm Hi nhận được cuộc gọi của Tổng Bạch.
Hai người trực tiếp hẹn gặp ở đường Giang
Tân.
Lúc Đàm Hi đến, đồng chí Tiểu Bạch đã dựa người vào nắp capo của chiếc xe Bentley, ngửa đầu đón gió sông, nhìn về phương xa qua chiếc kính râm.
Tự do hào sảng, tiêu sái phong lưu.
Đàm Hi đóng sầm cửa xe, cũng lấy kính râm ra đeo vào, thời tiết hôm nay thật nóng.
“Được rồi, đừng giả vờ trầm lắng u sầu nữa, không thích hợp với anh đâu.” Đàm Hi đặt mộng dựa vào chiếc Bentley, sánh vai với anh ta.
Khóe môi Tổng Bạch co giật: “Em không thể nói câu nào dễ nghe một chút sao?”
“Cậu Tổng tuấn tú nho nhã, phong độ ngời ngời, đủ chưa?”
“Xời, không có thành ý.” Đồng chí Tiểu Bạch ghét bỏ.
Đàm Hi vỗ vai anh ta, thành khẩn lên tiếng: “Tôi cảm thấy, anh cứ yên phận làm kẻ ngốc hài hước là được, kiểu tạo hình phúc hắc tấm cơ thật sự không hợp với anh đâu.”
“… Khốn kiếp!”
Hai người chọc qua ghẹo lại, anh tới tôi lui, đột nhiên Đàm Hi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho anh ta.
“Đây là gì?”
“Tiển.” 200 vạn.
“Dĩ nhiên tôi biết là tiền, nhưng em đưa cho tôi làm gì?”
Đàm Hi tháo kính râm xuống, khẽ hà hơi, gió sông thổi qua làm rối mái tóc dài của cô, trông như mảnh vải sa tanh đen tuyền gợn sóng, tỏa ra ánh hào quang rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.
“Sòng bạc giải tán rồi, đây là tiền hoa hồng của anh.”
Tổng Bạch nhíu mày: “Tôi không nhớ mình có góp cổ phần bao giờ.”
“Tôi góp giúp anh.”
“Yên tâm, nguồn gốc số tiền này đến từ một công ty đầu tư được đăng ký đàng hoàng, chắc chắn sạch sẽ.”
Đây cũng là lý do vì sao