“Cuối cùng cũng tìm được cô…” Đàm Hi vừa xuống lầu, chớp mắt liền gặp được Bàng Thiệu Huân.
“Hey, đã lâu không gặp, Gà Giò.”
“…” Đệch! Có thể đừng kêu cái biệt danh đó được không?
“Nói đi, tìm tôi làm gì?” Đàm Hi nghiêng đầu, cười với anh ta, đôi mắt cong cong vừa hay che giấu được cảm xúc phức tạp đang dâng trào trong đôi mắt.
Hai người vừa đi vừa nói, đột nhiên một cục bột màu kem đụng vào chân cố.
Đàm Hi vội vàng đỡ cậu nhóc lên.
“Là em à, nhóc thối!”
Cổ Tử Hàng hừ hừ, “Bà điên, cô ăn nói linh tinh! Tôi không có thói đầu, thơm phưng phức đấy nhé!” Biểu cảm ngầu ngầu, phối với giọng trẻ con đáng yêu, nghe thế nào cũng thấy dễ thương.
“Phải, phải, phải, nhóc thơm, sao em đi đứng gì mà không nhìn đường vậy? Con mắt dùng để làm gì?” “Bà ngoại nói, cái này gọi là đụng gì nhỉ… đụng ngã ăn vạ!”
Sặc…
Đàm Hi không nhịn được bèn bật cười: “Người ta giả vờ ngã là vì lừa tiền, em thì là vì gì?”
“Đi ra chỗ này với tôi! Tới đây…” Cậu nhóc kéo cô đi ra ngoài.
Bàng Thiệu Huân muốn kéo người, nhưng lại không muốn chấp nhặt với một đứa bé, thế là chỉ đành cất bước đi theo.
Cố Tử Hàng: “Chú ơi, chú không thể đi, cháu không có mời chú nhé!”
Bàng Thiệu Huân: “…” Anh ta vậy mà lại bị một đứa nhóc con ghét bỏ, khóc ròng!
Đàm Hi bị cậu nhóc kéo ra vườn hoa nhỏ ngoài sảnh, tiếng ve sầu ngân vang, ánh trăng buồn bã, gió đêm mang theo chút nóng bức, thổi qua làn da, giống như hơi nước nóng phả vào mặt.
“Nhóc thối, em dắt chị đi đầu vậy?”
“Yên tâm đi, sẽ không dẫn cô đi ban đầu.
Vả lại, ai thèm một bà điên như cổ chứ…
“Này… Nhóc ranh kia, mới tí tuổi đầu mà miệng mồm độc ác vậy.”
Cổ Tử Hàng nhìn xung quanh, chú Ba đầu? Sao vẫn chưa đến nữa?
“Em đang nhìn gì vậy?”
“Chú…” Ba đó!
Bàn tay mũm mĩm che miệng lại, suýt chút nữa đã lỡ lời, nguy hiểm quá!
Đàm Hi dứt khoát tìm một cái đôn gỗ ngồi xuống, váy xẻ tà cao để lột một đôi chân trắng nõn dài miên man, dưới ánh trăng, như phủ thêm một màn che mỏng, mơ hổ phát sáng.
“Nhóc thối, em qua đây” Cô ngoắc tay với cậu nhóc, mang theo mùi vị dụ dỗ.
Đừng thấy Cố Tử Hàng còn nhỏ, nhưng cậu không hề ngốc, phòng bị theo bản năng, tỏ vẻ cảnh giác: “Cô muốn làm gì?”
“Căng thẳng cái gì? Chị có thể ăn thịt em được sao?” Đàm Hi trợn mắt, đổ nhóc con ranh ma!
“Không qua đâu!” Cố Tử Hàng lắc đầu.
Đàm Hi trực tiếp xách cậu nhóc qua, “Trốn cái gì? Hỏi em vài vấn đề, em sợ gì chứ? Đổ nhát gan…”
“Tôi không có nhát gan! Cũng không có sợ!” Uỡn thẳng ngực, hất cao đầu.
“Được, vậy em phải thành thật trả lời chị.”
Cố Tử Hàng: “Nói đi, ông đang nghe đấy.”
Khóe môi Đàm Hi co giật, nhóc ranh này cũng bắt đầu tự xưng là “ông”, thật đúng là… hài hước.
Cô hắng giọng: “Cố Hoài Cẩn là ai?”
“Chú Hai của tôi.”
“Anh ta về nước khi nào?”
“Tuần trước.”
“Trước đó anh ta ở đâu?”
“Ông nội nói, chú ấy luôn ở nước ngoài.”
“Nước nào?”
“Thì nước ngoài đó!”
Cổ Tử Hàng gãi đầu: “Cô quen chú Hai của tôi?”
Đàm Hi mím môi.
“Bà điên, sao không nói