Cảnh Lam bán tín bán nghi.
Bàng Thiệu Huân nghiêm túc: “Sau này đừng nói những lời như thế nữa.
Lục Chinh có tính thích bao che, để anh ấy nghe thấy thì chẳng phải sẽ lột da của con hay sao?
“Làm gì đến mức đó…” Tuy nói như thế, nhưng Cảnh Lam vẫn thấy chột dạ.
Đứa cháu này trải qua những năm tháng rèn luyện, đã lớn mạnh đến mức khiến người ta phải ngước nhìn.
Ngay cả ông cụ cũng không dám nói nặng lời, chỉ sợ ông cháu xa cách, tương lai Bàng gia sẽ rơi vào thế bị cô lập.
“Mẹ, mẹ cũng đã thấy Lục Chinh có thái độ gì với Đàm Hi rồi, con cũng không muốn nói nhiều nữa.
Thiệu Đình làm trò ngu ngốc, mẹ cũng không thể hùa theo được.
Tình huống như nhà chúng ta không sợ người ngoài tập kϊƈɦ, chỉ sợ người trong nhà không hiểu rõ được nội tình.”
Cảnh Lam nghe thấy thế, đột nhiên sửng sốt.
Ý của con trai là… bà không hiểu rõ tình thế sao?
Lúc đầu, Cảnh Lam chỉ cho rằng Lục Chinh chỉ nhất thời ham mê thứ mới mẻ, thích kiểu con gái xinh tươi, trẻ trung.
Nhưng hai năm trôi qua, hai người không những không có ý định chia tay, mà ngày càng thân mật hơn.
Tuy không muốn tin, nhưng không thể không thừa nhận một sự thật: Lục Chinh không phải chơi đùa.
Nó rất nghiêm túc qua lại với Đàm Hi, thậm chí còn tiến đến mục đích kết hôn, sống đến bạc đầu giai lão.
Nếu lúc này bà còn dại dột như Thiệu Đình, thì không phải là không có mắt nhìn, mà đã là mù mắt rồi.
Huống gì ông cụ và bà cụ đều đã gật đầu đồng ý, bà còn có ý kiến làm gì?
Vô cớ chọc tức người khác…
“Mẹ, việc mẹ nên làm bây giờ không phải là giúp Thiệu Đình đi phá đám cặp đôi nhà người khác, mà nên nghĩ xem nên khuyên nó thế nào.
Nếu cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện lớn.”
“Có thể… có chuyện gì lớn chứ? A Huân, con đừng dọa mẹ.” Mí mắt Cảnh Lam giật giật, không nhịn được bèn vỗ ngực.
Bàng Thiệu Huân cau mày.
Trước ngày hôm nay anh ta cũng thấy sẽ không có vấn đề gì lớn, cùng lắm Thiệu Đình chỉ buồn chán một khoảng thời gian, từ từ rồi cũng sẽ nguôi ngoai.
Nhưng, lúc nãy trước cửa nhà họ Cố, con bé lại có thái độ như thế.
Không chỉ không buông được, mà còn có xu thế tiến vào sâu hơn.
“Con nói trước, sau này có xảy ra việc gì, đừng trách con không nhắc nhở mẹ.”
“Á Huân, con đừng đi mà!” Cảnh Lam cất bước đuổi theo: “Những gì con nói mẹ đều hiểu hết, nhưng với tính cách của Thiệu Đình… haiz! Mẹ cũng không khuyến nổi nó đâu!”
“Kếu bà nội ra mặt, nếu không được, trực tiếp kêu ba ra nói chuyện với nó!”
“Ba con? Một người đàn ông như ông ấy, làm gì hiểu được tâm tư của con gái?”
“Khụ!” Một tiếng ho nhẹ vọng từ cửa, một người đàn ông mặc quân phục bước vào, vừa đi vừa tháo móc gài: “Hai mẹ con đang nói xấu gì sau lưng tôi đấy?”
Bàng Thiệu Huân: “Ba.”
“U.”
“Con đi lên trước, ngày mai còn cuộc phẫu thuật nữa.”
“Nghỉ ngơi sớm một chút, bác sĩ làm việc không thể qua loa.”
Bàng Thiệu Huân vâng lời, xoay người lên lầu.
Cảnh Lam thấy con trai đi rồi, tiến lên đón như một người vợ nhỏ, nhận lấy áo khoác quân phục ông cởi xuống, xoay người móc lên giá, tiện thể phủi bụi và vuốt phẳng những nếp nhăn vốn không tồn tại.
“Hôm nay không cần họp? Lần đầu về nhà sớm như vậy đấy.”
“Giao cho cấp dưới chủ trì rồi.” Bàng Lập Minh nhìn thấy bà mặc sườn xám, trang điểm xinh đẹp, ấn đường nhíu chặt: “Lại đi tham gia tiệc gì