Lục Chinh chăm chú lắng nghe.
“Tuy rằng phương án góp vốn là do tôi đơn phương để xuất, nhưng hội đồng quản trị có vẻ rất hài lòng.
Hơn nữa, việc góp vốn này không ảnh hưởng tới các hạng mục hợp tác, nên làm gì thì cứ làm như thế.
Cuối cùng, về có thể lên sàn hay không… tôi không dám đảm bảo, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, Sầm Thị nhất định sẽ không sụp đổ!”
“Xin lỗi, đáp án này không thể thuyết phục được tôi.” Lục Chinh lập tức rời đi.
Sắc mặt Sầm Đóa Nhi biến đổi mạnh, còn chưa đuổi theo được hai bước thì đã bị Trần Khải từ đầu chui ra ngăn lại, “Sầm Tổng, để tôi tiễn cô ra ngoài.”
Trước cửa Lục Thị, Sàm Đóa Nhi và thư ký đứng cạnh nhau, chưa bao giờ cô ta thấy tuyệt vọng hơn lúc này.
Lục Chinh từ chối… Sâm Thị coi như xong.
Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, Sầm Đóa Nhi đã nếm đủ cái gì gọi là địa ngục, cái gì gọi là vô vọng.
Tư vị này quả thực khiến người ta sống không bằng chết.
“Sầm Tổng, cô… nhìn thoáng chút, chúng ta có thể lại nghĩ cách khác.
Ngoại trừ Lục Thị ra, nhất định sẽ còn công ty khác bằng lòng góp vốn mà!” Thư ký nói như vậy nhưng bản thân cô ta còn không dám tin tưởng thì sao có thể trông cậy vào Sầm Đóa Nhi sẽ nghe lọt tai chứ?
Có an ủi mấy thì đứng trước hiện thực tàn khốc cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
“Không có cách nào đâu… Xong cả rồi…” Ánh mắt Sầm Đóa Nhi dại ra, giọng nói nỉ non.
6 giờ chiều, Lục Chinh về nhà rất đúng giờ.
Vừa mới mở cửa ra đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Anh đổi dép, thả áo khoác ngoài xuống, lập tức đi về phía bếp.
Cách một cửa kính, thân ảnh lả lướt mỹ miều của thiếu nữ xuất hiện trong tầm mắt, tóc dài được buộc lại khá tùy tiện thành một cái đuôi ngựa, trước ngực đeo tạp dề, đang cầm xẻng xào nấu gì đó.
Lục Chinh không khỏi nhón chân đi tới, ôm người vào trong lòng từ phía sau, hai cánh tay xoa nắn cái eo thon, cằm gác lên vai cổ đầy thân mật.
“Làm gì thế?”
“Sườn xào chua ngọt.” Đàm Hi nghiêng đầu, vừa lúc cọ vào sườn mặt người đàn ông, nhẹ nhàng hôn lên một cái, “Có thơm không?”
“Em hay là đồ ăn?”
Đàm Hi trừng mắt với anh.
Lục Chinh lại tự đáp: “Đều thơm.”
“Đừng nói nhảm nữa, mau đi rửa tay rồi bưng thức ăn lên đi.”
“Tuần lệnh!”
Sáng nay Đàm Hi tiến hành giai đoạn hai tô màu cho bức “Triều Dương”, buổi trưa gọi cơm về ăn, chiều mới nhàn rỗi một chút nên lái xe tới siêu thị lớn ở trung tâm thành phố, nghe nói hôm nay có chợ phiên nên cá ở đó cực kỳ tươi.
Nếu đã mua cá thì sao có thể thiếu bề bề được chứ?
Thế nên, tối nay, ngoài món cá chưng tượng ra thì còn có một đĩa… bề bề rất lớn.
Đàm Hi ghét mấy cái loài giáp xác này, ăn dễ bị đâm vào hàm, vì thế chỉ ăn được mấy con liền từ bỏ, chuyển sang bát cá chưng tương ớt lớn còn lại.
Lục Chinh thấy vậy thì không biết lôi ở đâu ra một cái kéo nhỏ, kiên nhẫn cắt đuôi, sau đó cắt dọc thân con bề bề, sau một loạt động tác liên tách ra được phần thịt tươi ở giữa.
Sau đó, đặt vào trong bát Đàm Hi.
“Cho em a?”
“Ừ.”
Đàm Hi kêu lên một tiếng vui vẻ, gác đũa rối lập tức xông tới ôm lấy người, “Đại Điểm Điểm, anh giỏi quá đi thôi~
Trong lòng Lục Chinh như bị một cái lông chim cọ qua, nhẹ nhàng mà làm anh tê dại.
“Bóc cái vỏ bể bể thôi mà đã giỏi rồi à?”
“Đúng thế.”
“Còn có cái giỏi hơn nhiều, chờ tắt đèn rồi có muốn thử không?”
Thịt bể bề nghẹn lại ở cổ họng Đàm Hi làm cho mặt mũi cô lập tức đỏ bừng lên.
“Em