Sẩm Đóa Nhi không ngốc, ngược lại, cô ta có thể ứng phó chu toàn được với người trong hội đồng quản trị hơn nửa năm, rõ ràng là không thể khinh thường năng lực làm ăn của cô ta.
Thái độ khác thường của Đàm Hi khiến cô ta thấy thấp thỏm, chạy đi tìm Lục Chinh cũng chỉ là ôm tâm lý muốn chữa ngựa chết thành ngựa sống, thất bại cũng đã là chuyện đã dự toán sẵn rồi.
Giờ đã hãm vào sâu trong tuyệt cảnh, người trước mắt chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất mà cô ta có thể bắt lấy.
Trêи đời này không có bữa cơm trưa nào miễn phí, tất cả đều phải có điều kiện.
Cô thì sao? Đàm Hi, điều kiện của cô là gì?”
Có thể nói ra được lời này, Đàm Hi quả thực không khỏi lau mắt mà nhìn lại đứa con gái mà cô từng cho rằng ngực lớn não tàn này.
“Cô kinh ngạc lắm đúng không?” Sầm Đóa Nhi cười tự giễu, “Nhưng mà, nhìn vẻ mặt của cô bây giờ lại khiến tôi có thể thở phào nhẹ nhõm.”
“Tại sao?” Đàm Hi nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén.
“Cô chịu bỏ công sức bày âm mưu ra với tối ít nhất chứng tỏ rằng tôi vẫn còn có giá trị, chẳng phải thế sao?”
Sắc mặt Đàm Hi hòa hoãn lại, bên môi cũng nở nụ cười nhẹ nhàng: “Có… hình như đã thay đổi khá nhiều đấy.”
“Ai cũng phải thay đổi, không có gì đáng ngạc nhiên cả.”
Đàm Hi cũng không nói lời vô nghĩa với cô ta mà đi thẳng vào vấn đề: “Nếu tôi có cách giúp cố đối phó với Hội đồng quản trị, cô định lấy cái gì ra đổi đây?”
Sắc mặt Sầm Đóa Nhi đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Ngoại trừ Sâm Thị ra, tôi có thể cho cô bất cứ cái gì.”
Đàm Hi cười khẽ: “Nhưng ngoài Sầm Thị ra thì cô còn có cái gì đáng để tôi phải bày mưu tính kế chứ?”
“Quả nhiên… cô cũng chẳng khác gì đám nói ác của Tần gia kia!” Cô gái tức giận đến mức hai má đỏ bừng.
“Tần gia? Tần gia nào cơ?” Ánh mắt Đàm Hi khựng lại.
Mẹ Sầm Đóa Nhi họ Tần, nhà chồng Sầm Vân Nhi cũng họ Tần, nhưng không thể đánh đồng hai nhà này làm một được.
Tần gia trước chỉ là một gia tộc đang trêи đà tuột dốc, suy thoái.
Còn Tần gia sau lại đang là một trong bốn đại gia tộc tài phiệt lớn nhất chốn kinh kỳ, chẳng khác nào mặt trời ban trưa.
“Không phải cậu tôi, là anh rể.” Trong mắt Sâm Đóa Nhi bắt đầu gợn lên vẻ bị thương.
Cô ta tưởng rằng tâm địa của mình đã đủ cứng rắn rồi, kết quả vẫn không chịu được một kϊƈɦ.
Đàm Hi nhướng mày, vậy chính là gia đình Tần Tấn Huy rồi.
Sầm Đóa Nhi thấy vẻ mặt cô như đang đăm chiêu gì đó thì lại nghĩ tới một chuyện, trong lòng không khỏi nảy sinh sự tức giận, cười lạnh trào phúng: “Sao tôi lại quên nhỉ, trước đó cô còn từng là con dâu nhà đó cơ mà…”
Sắc mặt Đàm Hi nghiêm túc: “Nếu cô cứ nhất định muốn kẹp dao trong miệng thì lập tức cút đi…”
“Cô!”
“Sầm Đóa Nhi, đi xin xỏ thì cũng phải có dáng vẻ của đi xin xỏ, sao chuyện xảy ra tới nước này rồi mà cô vẫn không khôn ra được tí nào thế?” Vẻ mặt Đàm Hi lãnh đạm, ánh mắt hờ hững.
“… Xin lỗi.” Sầm Đóa Nhi như quả bóng bay xì hơi, cả người run lên, lập tức héo rũ.
Lúc này Đàm Hi mới thu lại khí thế toàn thân, “Tần gia muốn làm gì?”
“Tần Tấn Huy và Tần Thiền Kỳ định ép giá mua lại.”
Tần Thiên Kỳ cũng nhúng tay vào ư?
Trong ấn tượng của Đàm Hi, đó là một người đàn ông hiền lành, biết phân biệt phải trái, thậm chí còn có thể nói chuyện với cô được vài câu.
Ai ngờ anh ta lại có thể thọc dao sau lưng người khác nhanh nhẹn như thế, mà đối tượng còn là em gái của vợ, là em vợ mình nữa chứ.
“Chị cổ nói thế nào?”
Trong mắt Sâm Đóa Nhi hiện lên vẻ uất hận: “Trong đầu chị ta giờ chỉ có yêu với đường, thậm chí còn phụng dưỡng Tần Thiên Kỳ chả khác nào tổ tông nhà mình, không những không ngăn cản mà còn giúp anh ta làm thuyết khách nữa.
Quả thực là ngu không còn