Nhưng sự thật đã chứng minh, không những n Hoán dám mà hắn còn dám cực kỳ tàn nhẫn!
“Đánh gãy đùi phải của nó…” Giọng nói thoang thoảng như ma âm văng vẳng khắp trong nhà kho được buột ra từ miệng một người đàn ông xinh đẹp tuyệt mỹ như yêu tinh càng làm cho không khí thêm quỷ dị.
Đám người áo đen chỉ nghe mệnh lệnh làm việc, y như những cỗ máy không có ý thức, ngoại trừ phục tùng thì vẫn chỉ là phục
tùng.
Bởi vậy, không có bất kỳ ai mở miệng khuyên can.
Tiếng hét thảm thiết đầu tiên có thể gọi là “khủng khϊế͙p͙”, nhưng lần thứ hai thì đã trở thành “quen thuộc”, huống chi, Đại Phi cũng chẳng đáng để đồng cảm.
Cái đùi phải vất vả lắm mới dưỡng lành trở lại, dưới thủ đoạn tàn khốc của đám người áo đen lại bị gãy trở lại, đau đớn thậm chí còn hung mãnh hơn cả lúc chân trái bị đánh gãy nữa.
“A… a… n Hoán! Tao muốn giết mày! Giết mày…”
“Ông Thành sẽ không bỏ qua cho mày!”
n Hoán cười lạnh: “Ông Thành ư? Một chút tình cảm chỉ có tác dụng ở lần đầu tiên thôi, không có nghĩa là sẽ có tác dụng cả ở lần thứ hai đầu.
Mày tưởng nếu không lấy phố Tam Khúc ra để trao đổi thì ông Thành có thể dễ dàng lấy người ra khỏi từ tay tạo như thế à?”
Tiếng hét thảm đột nhiên im bặt, chỉ dùng trong chớp mắt, sau đó biến thành rêи rỉ: “Mày nói cái gì? Phố Tam Khúc?”
“Xem ra mày vẫn chưa biết gì rồi.
Lúc trước ông Thành tới đây đón người đã chuyển giao cho tao ba hộp đêm và hai nhà gay rồi.
Nếu không, mày còn có thể sống tới bây giờ sao?”
“Không thể nào!”
Ông Thành mở lời yêu cầu cũng chỉ cần một câu nói, tại sao lại phải lấy địa bàn ra trao đổi chứ?
n Hoán cùng lắm cũng chỉ là phường tép riu…
“Ông Thành đối với thằng cháu như mày cũng coi như tận tình tận nghĩa.
Mấy năm nay, ông ấy đã bảo vệ mày bao nhiêu lần, giúp mày bao nhiêu lần, chỉ sợ lần này cũng phải bất lực thôi.”
“Câm miệng! Thằng nhãi bụi đời n Hoán mày…” Hai mắt Đại Phi đã đỏ bừng, tiếng hét tế tâm liệt phế.
Mắt lạnh của n Hoán đảo qua giống như nhìn một khối thi thể đã lạnh lẽo: “Đập gãy răng của nó.”
Đám áo đen lại làm theo.
Trong kho hàng to như thế hoàn toàn không có một âm thanh nào, dường như có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Đàn em lúc trước kể vai chiến đấu với Đàm Hi ghé sát lại: “Chị dâu, để em chắn cho chị, miễn bẩn mắt.”
“Không cần.”
“Ha?”
“Cậu có biết phim mà tại sao lại đáng sợ thế không?”
“Gì cơ?” Tên đàn em hoàn toàn ngu người.
Đàm Hi vẫn cứ tiếp tục nói: “Bởi vì ba phần dựa vào cốt truyện, bảy phần dựa vào hiệu ứng âm thanh.”
Thế nên, vì âm thanh nên mới đáng sợ.
Tên đàn em nghiêm túc suy nghĩ về câu nói này, thấy cũng có lý đấy chứ! Chị dâu có vẻ rất có học…
“Vậy… hay là để em che lỗ tại của chị lại nhé? À, không, đừng hiểu lầm, em nhớ ra là trong phòng có nút bịt tai.”
Đàm Hi trợn mắt, cạn lời.
Tên đàn em gai gáy, cười ngây ngô một hồi: “Em không lừa chị đâu, cái nút bịt tai đó vẫn còn dùng tốt lắm, lúc trước chỉ có mình anh Hoán dùng qua thôi.”
“… Không cần.”
“Như thế sao được?” Tên đàn em chẳng khác nào một nhân viên bán hàng mẫu mực, “Lỡ như nửa đêm chị gặp ác mộng giật mình thì phải làm sao đây?”
“Không đâu.”
“Có đấy!”
Đàm Hi lựa chọn ngậm miệng, thà tranh cao thấp với người có cùng sở thích với mình chứ không thể bàn