“Không nên tha thứ thì tại sao tôi phải tha thứ chứ?” Cằm Đàm Hi hếch lên, khóe môi tràn ra một nụ cười.
“Vậy nên, Kiều Hải đáng được tha thứ ư?”
“Đương nhiên.”
“Bởi vì bị ép buộc à?”
“Chuyện đó… hình như cũng là một lý do.”
“Còn có lý do khác sao?”
Đàm Hi thu lại nụ cười, ánh mắt thâm trầm: “Tôi nghe nói Kiều Hải đã từng cứu anh đúng không?”
n Hoán không phủ nhận.
“Thế nên, anh thả cho hắn một con đường sống không phải là chuyện hợp tình hợp lý à?”
“Hợp tình hợp lý?” n Hoán nhíu mày, trong đáy mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Đàm Hi như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, lập tức nói toạc móng heo: “Anh cảm thấy mình làm thế là bao che khuyết điểm, sẽ không công bằng với những người khác chứ gì? Hoặc là, nó sẽ tạo ra tiền lệ, sau này sẽ có những tình huống như thế xảy ra mà không thể cứu vãn được?”
“Chẳng lẽ không phải vậy sao?”
Trong mắt Đàm Hi lộ ra vẻ kinh ngạc, bỗng nhiên bật cười, “An Hoán, anh đang làm quan lớn hay đại ca thế?”
Người đàn ông ngơ ngác.
“Chỉ có đám quan lại mới bưng ra cái giá nhân tài, yêu cầu mọi chuyện phải chu toàn, phục chúng, OK? Làm một đầu lĩnh xã hội đen, anh không cần phải cho bất kỳ ai câu trả lời công bằng cả, đương nhiên, trừ cấp trêи của anh.
Thế nên, bảo vệ Kiều Hải đối với An Hoán anh mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay, cho dù có người không phục thì cũng chỉ có thể nhịn.”
Chẳng phải đây là ý nghĩa của xã hội đen?
Muốn làm gì thì làm, cuồng vọng và kiêu ngạo,
n Hoán như bừng tỉnh, hiểu ra.
Đúng thế, hắn muốn bảo vệ Kiều Hải, ai dám nói gì chứ? Ai dám nói gì nào?
Hắn cũng chẳng phải hóa thân của chính nghĩa, không cần thiết phải làm vừa lòng tất cả mọi người.
“Hình như tôi đã hiểu ra rồi…”
Đàm Hi nhún vai: “Tôi về đây.”
“Sau này đừng dùng cách cực đoan như tưới xăng nữa,“ Dùng một chút lại nói, “Tóm lại, sẽ không để cô bị thương.”
n Hoán đặt bật lửa lên bàn, giống như lầm bầm lầu bầu, lại giống như một loại đảm bảo vô hình, hoặc là… hứa hẹn
Đàm Hi chẳng có phản ứng thừa thãi nào, chỉ nói một cách đầy logic và lưu loát: “Đầu tiên, sẽ không có chuyện tương tự xảy ra lần thứ hai, giả thiết “về sau” kia của anh có thể thu hồi.
Hơn nữa, tôi đã suy xét đầy đủ về tình huống thực tế, hơn nữa còn kết hợp với mức độ nguy hiểm lúc đó, sau khi suy nghĩ cặn kẽ mới đưa ra một quyết định tự bảo vệ mình như thế.
Cho nên, từ “cực đoan” kia cũng coi như không tồn tại.”
“Cuối cùng, anh Hoán làm ơn rõ ràng một chút.
Tôi hất văng lên người đối phương, kẻ xui xẻo đầu tiên nhất định là người khác.
Mà tên đàn em của anh lại đổ xăng xuống đất.
Nếu không phải đối phương quá ngu ngốc thì tình huống hiện tại thế nào cũng khó mà nói được.”
Hoặc là, bị đe dọa, mặc người xấu xé.
Hoặc là, dựa vào địa thế hiểm trở, ngoan cố chống lại, đồng quy vu tận.
Tóm lại, không phải kết quả gì tốt.
Đàm Hi nói xong liền xoay người rời đi.
An Hoán nhìn bóng dáng thiếu nữ dần đi xa, trong mắt thoáng hiện lên thần sắc phức tạp.
Địa điểm kho hàng là ở ngoài ngoại thành nến Đàm Hi lái xe tới đây.
Đang định lấy chìa khóa ra thì sau lưng truyền tới tiếng bước chân, “Chị dâu, đợi chút…”
Là tên ngốc đã dùng xăng rửa nền nhà lúc trước.
Đàm Hi ngừng động tác, nhướng mày nhìn hắn.
“A… Tên em là Lương Hồng, mọi người đều gọi em là Lương Tử, he he.”
“Cậu tìm tôi có việc gì không?”
Mắt Lương Hồng sáng lên, gật đầu cái rụp: “Chị dâu, hôm nay cảm ơn chị rất nhiều.”
“Cảm ơn tôi ư?”
“Đúng thế! Chị đã cứu em tổng cộng