Mặc dù trong lòng không cam tâm nhưng Mã Cảnh Quốc vẫn chưa tới mức đánh mất lý trí.
Đã sống đến cái tuổi này rồi, ông hiểu hơn bất kỳ ai về đạo lý “Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt“.
Trước đó, là do tức giận quá bị làm mờ mắt, khiến cho mọi chuyện phát triển theo hướng không thể thu dọn tàn cuộc được.
Bây giờ, cùng một sai lầm như thế ông không thể phạm sai thêm lần nữa.
“Vậy tôi xin chúc tổng giám đốc Đàm có thể ngồi vững trêи cái ghế này, chớ sơ sẩy ngã gãy chân đấy!”
Nụ cười Đàm Hi vẫn không đổi, khóe mắt chân mày đều lộ vẻ hiền hòa, không có nét gì là nổi giận cả, “Cảm ơn ý tốt của ông.”
Thái độ này của cô khiến cho Mã Cảnh Quốc nãy giờ quan sát cô cảm thấy bất lực.
Hừ, tuổi còn nhỏ mà ăn nói thì giỏi lắm!
“Mời đồng sự Mã ngồi.”
“Mời đồng sự Đàm.”
Trong phút chốc, bầu không khí biến đổi.
Rõ ràng với một giây trước còn hận đến muốn rút dao đâm đối phương mà một giây sau đã có thể bình tĩnh hòa nhã mời đối phương ngồi.
Không nói ai khác, đến cả Sầm Đóa Nhi cũng than thầm, ánh mắt nhìn về Đàm Hy cũng thêm vài phần phức tạp và kiêng dè.
“Sầm tổng, bắt đầu đi.” Tâm trạng Mã Cảnh Quốc hoàn toàn bình phục, cơn giận dữ trong đôi mắt biến mất, lại trở về một lão hồ ly khôn khéo.
Sầm Đóa Nhi thu ánh mắt lại, “Hôm nay mở buổi họp hội đồng quản trị gấp này, vì có ba chuyện cần tuyên bố với mọi người.
Thứ nhất, tôi sẽ trích ra một phần năm cổ phần dưới danh nghĩa cá nhân, theo giá trị thị trường là 1% cổ phần công ty chuyển nhượng cho công ty đầu tư trách nhiệm hữu hạn Thịnh Mậu.
Nói cách khác, Thịnh Mậu trở thành cổ đông lớn thứ hai của công
ty.
Lời này vừa nói ra, toàn thể trở nên yên lặng.
Ánh mắt Đàm Hy dửng dưng, bắt đầu vỗ tay.
Tiếp sau đó là những người phía sau lưng gồm Trình Vũ, Hứa Nhất Sơn, sau đó đến Sầm Đóa Nhi, đổng sự Triệu, đổng sự Từ…
Sau cùng chỉ còn Mã Cảnh Quốc ngồi tại chỗ, tựa như lão tăng già ngồi thiền, trưng bộ mặt lạnh khó gần ra.
Nếu biết điều, lúc này đây không nên gây chuyện với ông ta.
Nhưng Đàm Hy vốn khác người.
Người này càng khó chịu, cô càng muốn khiêu khích.
“Đổng sự Mã?”
“Đổng sự Mỹ?” Lần này cường độ dexiben đột nhiên cao lên, đảm bảo nếu không phải kẻ điếc thì đều có thể nghe thấy, hơn nữa phòng họp cũng chỉ lớn như vậy thôi.
Mã Cảnh Quốc dù có mặt dày đi nữa cũng không thể tiếp tục giả cầm giả điếc, “Đổng sự Đàm có việc gì?”
“Sao ông không vỗ tay?” “…” Đau răng! Đàm Hi nhìn ông chằm chằm không hề chớp mắt.
Nếu ông không vỗ tay thì tôi cứ thế nhìn ông đến chết.
Mã Cảnh Quốc hít sâu một hơi, vẻ mặt căng thẳng dần dần thả lỏng, sau đó vỗ hai cái tượng trưng cho có.
Khóe môi Đàm Hi hơi nhếch lên, lúc này mới đưa mắt đi chỗ khác.
Đổng sự Vương và đẳng sư Lưu nhìn nhau, hai người trao nhau ánh mắt khϊế͙p͙ sợ.
Có lẽ chính bản thân Mã Cảnh Quốc cũng chưa từng phát hiện, giây phút ông ta chọn lựa thỏa hiệp thì đã bị Đàm Hi kéo mũi dåt di.
Đợi tiếng vỗ tay nhỏ dần, Sầm Đóa Nhi tiếp tục nói: “Việc thứ hai, Đàm Hi sẽ đại diện cho Thịnh Mậu vào nắm quyền hành trong hội đồng, trở thành thành viên nòng cốt của công ty.
Đồng sự Đàm có lời nào muốn nói với mọi người không?”
Đàm Hi đứng dậy, đôi mắt trong trẻo lướt qua mọi người, lộ ra vẻ chững chạc và nghiêm túc không nên có ở lứa tuổi của cô: “Tới vội quá nên chưa kịp tự giới thiệu đàng hoàng với