Lục Chinh không ngờ, anh lại gặp lại Đàm Hi trong hoàn cảnh này.
Cô gái với đôi tay đầy máu nhưng ánh mắt lại sắc bén như băng, trong màu đỏ tươi là sự ngoan tuyệt được ăn cả ngã về không khiến người khác kinh hãi.
Dường như là một người hoàn toàn khác so với đồ lưu manh, mặt dày trong ấn tượng của anh.
Anh không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, mà ngược lại, anh còn lạnh lùng hơn bất kỳ ai, bình tĩnh hơn bất kỳ ai.
Nhưng khi tên kia chuẩn bị tấn công, anh lại không nhịn được mà ném áo khóa ra, nhân lúc lực đạo bị hòa hoãn liền kéo người con gái đó vào lòng rồi ôm lấy thật chặt.
Sau đó, anh kết luận hành vi bất thường đó là do chính nghĩa nổi lên, bị đồng cảm xúi giục.
Đàm Hi còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy hông bị siết lại thật mạnh, lòng bàn tay ấm nóng cách qua lớp vải nóng dính sát vào da thịt, một giây sau đã ngã vào một vòng tay ấm áp.
Hô hấp vốn đã không ổn định càng trở nên gấp gáp hơn, hơi thở nam tính chầm chậm bủa vây, trong lòng có một móng vuốt đang cào xé, bụng dưới có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.
Một lạnh một nóng, một nhạt một đậm.
“Anh là thần long à?” Đàm Hi cười, bỗng nhiên mở miệng nói.
Người đàn ông nhíu mày.
“Nếu không, tại sao tôi vừa triệu hồi anh đã đến ngay thế?”
Lạnh lùng thoáng nhìn, “Khi nào về sẽ xử lý cô sau.”
Nhưng trong lòng lại bất chợt mềm mại hơn.
Đàm Hi hừ hừ, thầm mắng cái tên này không hiểu thế nào là tình thú, nhưng cũng không ngốc đến mức phản bác hắn vào lúc này, chỉ phồng má lên, vẻ mặt ấm ức.
Tống Bạch kinh ngạc, cô gái này mà cũng biết ấm ức cơ á?
Nữ kim cang dũng mãnh vừa nãy dùng mảnh vỡ thủy tinh thẳng tay cắt vào động mạch cổ của anh ta là ai thế?
“Cậu Ba, cậu có sao không?” Triệu Bân tiến lên đỡ anh ta, lại gầm lên với dì Hồng còn đang ngẩn người, “Còn không mau đi gọi bác sĩ? Đồ ngu!”
Tống Bạch bịt chặt lấy miệng vết thương, máu đang chảy ra qua vết cứa.
Độc nhất là lòng dạ đàn bà, đúng là ác thật…
“Tao khuyên mày, đừng có xen vào chuyện của người khác, giao con đàn bà đó ra đây!” Triệu Bân xông lên, cậy có vệ sĩ bảo vệ nên xông ra đứng trước mặt Lục Chinh gào thét.
Tống Bạch cũng nhìn theo, sắc mặt không vui, anh ta muốn xem xem là tên nào không sợ chết như thế!
Vừa nhìn sang, sắc mặt đã trắng bệch.
Nhưng Triệu Bân lại không hiểu, còn muốn thêm dầu vào lửa.
“Anh, miếng thịt đã đến miệng rồi còn để rớt! Chúng ta đông hơn, cứ xông lên cướp người đi!”
Tống Bạch mím môi, không nói gì, nhưng bàn tay bưng vết thương lại càng siết chặt hơn, ép cho huyết quản trêи cổ như sắp nổ tung đến nơi.
“Yên tâm, chuyện này anh cứ giao cho em, đảm bảo anh sẽ hài lòng…”
“Câm mồm!” Tống Bạch nghiến răng nghiến lợi, gân xanh trêи trán nổi lên, sau đó, trong ánh mắt kinh hãi của Triệu Bân, anh ta tiến lên hai bước, đi đến trước mặt người đàn ông, rủ mi xuống, thu lại ánh mắt, “Anh, sao anh lại đến đây…”
Tống gia làm chính trị, Lục gia làm kinh tế.
Năm xưa, hai họ có gốc từ Bàng thị, người chị gả cho thương nhân, người em gái gả cho chính khách, một người giàu không kể xiết, một người cao sang quyền quý khó ai sánh bằng.
Lục Chinh và Tống Bạch, chính là anh em họ ruột thịt.
Ở trong thành phố này, người có thể khiến cho tiểu ma vương Tống Bạch mở miệng xưng anh, ngoài Tống Tử Văn ra, chỉ còn lại…
Sắc mặt Triệu Bân tái xanh.
Hắn vốn cũng có xuất thân thương nhân, sao có thể chưa nghe qua đại danh