“Phải khen bà thế nào đấy nhỉ?” Đàm Hi cười lạnh, “Tự nghĩ mình thông minh!”
Nếu quan sát tỉ mỉ có thể phát hiện ra rằng Tăng Quế Hương sạch sẽ hơn rất nhiều so với Tăng Quế Lan và Tăng Quế Phấn.
Có thể thấy trong chuyện dạy dỗ Vệ Ảnh này bà ta không can dự vào quá nhiều.
Rõ ràng là so với cái danh “đi đòi lại công bằng” cho cháu ngoại thì bà ta càng coi trọng quần áo có sạch sẽ chỉnh tể hay không.
Nói trắng ra chính là kẻ gió chiều nào xoay chiều ấy, không có chính kiến!
Nếu nhà mình thế mạnh thì giễu võ giương oai còn Đàm Hi mạnh thì bà ta có thể quỳ xuống đất xin tha.
“Tôi thấy vừa rồi khi xé quần áo bà đã dùng không ít sức lực nhỉ?”
“Là do Quế Lan đưa ra ý kiến đó! Không liên quan gì đến.” “Lương Tử!” Đàm Hi đột nhiên cất cao giọng, chỉ vào Tăng Quế Lan và Tăng Quế Hương, “Xé quần áo hai bà ta ra.” “Vâng!” Bỗng chốc mấy tên đàn em cùng xông lên vậy lại, tiếng hét thất thanh của mấy người phụ nữ, tiếng cười tà ɖâʍ của đám đàn ông hòa chung vào với nhau.
Đàm Hi liếc nhìn Tăng Quế Phần đã ngã rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch, cô khẽ cười: “Giả ngất thì trốn được à?”
Người hôn mê bất tỉnh mà còn động đậy lông mi, nhưng vẫn tự lừa mình lừa người khép chặt hai mắt lại.
“Cậu!” Đàm Hi chỉ vào một tên đàn em, “Trêи người có dao không?”
“Có”
“Vết thương trêи cổ người phụ nữ này ngừng chảy máu rồi, hay là cậu cho thêm vài nhát dao nữa đi?”
“Không thành vấn đề!” Tên đàn em vô cùng nhanh nhẹn móc một con dao gọt hoa quả dắt sau ʍôиɠ ra, tiến sát đến người phụ nữ đang nằm như heo chết ở đó.
Tăng Quế Phân kêu lên thảm thiết, ngồi bật dậy: “Đừng đâm tôi! Tôi dập đầu, tôi nhận sai, chúng tôi không nên chọc đến Vệ Anh, cầu xin các người tha cho tôi đi… tha cho tôi…”
Đàm Hi cười lạnh.
Tăng Quế Phần thấy cô không động đậy, quay sang quỳ trước mặt Vệ Ảnh, “Cô gái à, cô là người tốt, cầu xin cô bảo bạn có giơ cao đánh khẽ tha cho gia đình chúng tôi đi! Cầu xin cô!”
Vệ Ảnh lạnh lùng nhìn, ánh mắt tối tăm như đầm lầy đen kịt không có ánh sáng.
“Cô Vệ, bà cô ơi chúng tôi là kẻ vô tâm.
Tôi xin thề từ nay về sau tôi sẽ không dám chọc đến cô nữa…” Tăng Quế Phân cũng coi như đã thông suốt, dập đầu liên tục, nước mắt nước mũi hòa vào với nhau, trêи người còn đầy máu, nhìn vừa buồn cười lại đáng thương.
“Vô tâm ư? Bỏ qua cho bà ư?” Vệ Ảnh khẽ cười, đôi mắt lộ vẻ châm chọc, “Vừa rồi tôi cũng cầu xin các người như vậy đấy.”
Tăng Quế Phần cứng đờ người lại, trong lòng lạnh ngắt.
Buổi chiều ánh mặt trời rạng rỡ, trong con ngõ yên tĩnh nhưng lại truyền đến từng hối tiếng kêu la thảm thiết.
Nửa giờ sau, một đám người nối đuôi nhau đi ra, bảo vệ hai cô gái ở giữa, sau đó ba chiếc xe Volkswagen nghênh ngang rời đi.
Lão Lưu Tài co rúm ngồi một xó, hai tay ôm chặt đầu, đũng quần cũng đã ướt sũng.
Ngoài sau lưng có mấy dấu chân rõ rệt ra, thì ông ta cũng coi như là người bị thương nhẹ nhất.
Nhưng cho dù như vậy, ông ta cũng đã bị sợ hãi không hề nhẹ.
Đã đi chưa?
Ông ta cẩn thận thò đầu ra, đã không còn ai nữa.
Lúc này ông ta mới thở phào nhẹ nhõm, bất chở ánh mắt ngưng trệ lại, đôi mắt già nua ngập lệ: “Tạo nghiệt mà! Tạo nghiệt mà…”
Tôn