Lưu Quế: “Yên tâm, anh Thiên đã đồng ý rồi”
Tăng Quế Hương lại tỏ vẻ do dự: “Nếu anh Thiên cũng không thể xử lý được những người đó…”
“Không thể nào!”
“A Quế, nơi đây là Thủ Đô, nước xa không cứu được lửa gần.”
“Di cho rằng anh Thiên chỉ có thể xưng bá xưng vương trở trận chúng ta thôi sao?” Lưu Quế cười lạnh, “Cậu anh ta có quen biết
Thủ Độ, xử lý một đám lưu manh cỏn con chẳng phải rất dễ dàng à?”
Bây giờ cô ta chỉ còn đợi nhìn thấy Vệ Ảnh và con ả họ Đàm gặp xui xẻo mà thôi!
Chớp mắt đã trôi qua một tuần, phía anh Thiên vẫn không có tin tức, điện thoại cũng không gọi được.
Lưu Quế sốt ruột như kiến bò trêи chảo nóng.
Cuối cùng, vào một buổi chiều nào đó, liên lạc được với Ngụy Thiên.
“Anh yêu à, không phải anh đã hứa dạy dỗ những người kia giúp em ư, sao mà…”
“Tôi chưa tìm cô thì cô đã dâng lên họng súng, hế, rất thú vị đấy!”
“Anh Thiên, anh nói gì vậy…”
“Xem ông đây như khỉ chắc vui lắm đúng không?”
“Anh Thiên…” Con tim Lưu Quế run lên, tay cũng run theo.
“Cô đừng giả ngu.
Tôi không xử lý cô, tự nhiên cũng có người xử lý cổ, ha ha…”
“Anh Thiên? Ngụy Thiên… Rốt cuộc anh có ý gì? Nói cho rõ ràng!” Lưu Quế hét vào điện thoại, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành, Lưu Quế nói với bản thân không được hoảng loạn, nhưng không hề có tác dụng gì.
Hại buổi tối liên tiếp, Lưu Quế không thể nào ngủ được.
Ngày thứ ba, cô ta đột nhiên quyết định xuất viện.
Ba chị em nhà họ Tăng không hề biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy thần sắc Lưu Quế căng thẳng, cũng không dám chậm trễ, bỏ qua sự khuyến cáo của bác sĩ, đòi ra viện bằng được.
Tăng Thủy Tường và Lưu Lão Tài không thể xuống giường, chỉ đành ở lại bệnh viện tiếp tục điều trị.
“A Quế, chúng ta đi đâu vậy?”
“Cháu đã đặt vé xe lửa của chuyến sáng sớm mai, đến nhà ga tìm một khách sạn gần đó nghỉ chân, sáng sớm ngày mai chúng ta trở về Trùng Khánh…”
“Vậy ba con và cậu Cả…”
“Không kịp rồi! Đợi sức khỏe họ đỡ hơn một chút thì chúng ta sẽ kêu người đến đón họ về.”
“Chúng ta không báo thù nữa à?”
Trong mắt Lưu Quế ánh lên sự tức giận: “Cháu sẽ không tha cho những người đó đâu!”
Không có Ngụy Thiên, vẫn còn có Trương Thiên, Lý Thiên…
Tối hôm đó, bốn người phụ nữ ở lại trong Khách sạn Nguyệt Mai.
4 giờ sáng, ba chị em nhà họ Tăng tỉnh dậy trong tiếng còi cảnh sát…
“Quê Hương, sao chị lại nghe tiếng còi xe cảnh sát?”
“Chị nằm mơ đấy…”
“Không phải mơ! Thật sự có xe cảnh sát, không tin em nghe đi!”
Tăng Quế Hương ngồi dậy, “Có thật…”
“Chắc không phải có trộm chứ? Em nghe đi, tiếng bước chân rất to, ở… kế bên?!”
Hai chị em nhìn nhau, không che giấu được sự hoảng loạn trong mắt.
Bởi vì kế bên là phòng của Lưu Quế!
“Vào 4:16 phút rạng sáng hôm nay, một vụ cướp hung ác đã xảy ra trong một khách sạn gần ga tàu.
Nữ nạn nhân họ Lưu, phía cảnh sát đang dốc toàn lực truy bắt hung thủ, phóng viên đài đưa tin…”
Đàm Hi nhận được cuộc gọi của Lương Hồng vào hai ngày sau khi vụ việc xảy ra.
“… Chết rồi?” Đã một tuần trôi qua kể từ khi Vệ Ảnh và Tôn Dương chia tay nhau.
Gần đây cô đang bận việc của Thịnh Mậu.
Nếu không phải Lương Hồng nhắc đến, có thể ngay cả “Lưu Quế” là ai cô cũng quên rồi.
“Vào sáng sớm ngày hôm trước.”
Đàm Hi cau mày: “Đừng nói với tôi là cậu làm đấy nhé?”
“Em cũng muốn nhưng không có cái gan ấy.”
“Cũng khá