Năm xưa, khi Dạ Cô Tinh mang thai An An, tình trạng sức khỏe rất tồi tệ, vì thế cũng chịu không ít khổ.
Khó khăn lắm mới vượt qua được chín tháng, dưa chín cuống rụng, theo lý mà nói đứa trẻ đủ tháng phải rất khỏe mạnh, nhưng An An lại là ngoại lệ.
Trước 1 tuổi, gần như không rời xa được thuốc men, ho sốt vẫn còn nhẹ, có vài lần còn đi ngang qua Quỷ môn quan.
May mà nhà họ An tài lớn thế lớn, cộng thêm có hai vị bác sĩ Trung Tây y Tịch Cẩn và Minh Triệt trấn giữ, cô nhóc An An mới có thể chuyển nguy thành an.
Dạ Cổ Tinh không ít lần lo lắng cho đứa con gái nhỏ, thậm chí có một dạo rút lui khỏi giới giải trí, từ chối mấy bộ điện ảnh lớn.
Phản ứng của An Tuyển Hoàng càng lớn hơn, không chỉ lo lắng cho đứa con gái út, còn đau lòng cho vợ.
Khoảng thời gian đó trong giới xã hội đen toàn cầu có thể nói là sóng gió liên miên.
Dù sao lão đại không vui thì cũng phải có một nơi để trút giận.
Cuối cùng, hai vợ chồng hết cách, chỉ dành mời sư phụ Dạ Cơ Sơn ra mặt.
Vừa trị bệnh, vừa bói một quẻ cho An An còn đang bọc tã.
Trước lúc ấy, Dạ Cô Tinh và Nguyệt Vô Tình đều thử bói quẻ, nhưng không nhìn được số mệnh của An An, nhưng Dạ Cô Tinh vốn là “Người Vô Mệnh”, nên cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Không ngờ đến khi Dạ Cơ Sơn ra tay, lại hiện ra được quẻ bói, nhưng chỉ ý lại rất kỳ lạ.
“Sinh sinh tử tử, chết rồi sống lại, dồn vào chỗ chết mà sống lại.
Kiếp trước gieo nhân, kiếp này gặt quả, mọi chuyện quá khứ đã qua đi.”
Lúc đó, tất cả mọi người đều không hiểu được quẻ bói, ngoại trừ Dạ Cơ Sơn.
Nhưng ông lại không giải thích nhiều, chỉ thở dài nhìn An An hai má đỏ bừng chìm vào giấc ngủ sâu, cuối cùng chỉ để lại một cầu đầy ẩn ý: Tuệ cực tất thương, tình thầm bất thọ*!
*Tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ: Tinh quá sâu nặng sẽ không sống thọ.
Ba ngày sau, An An đang sốt cao bỗng nhiên trở lại bình thường, còn lại a làm trò đáng yêu với anh trai.
Đêm đó, Dạ Cơ Sơn qua đời trong lúc ngủ.
Nguyệt Vô Tình khóc thương kiểm tra di thể của sư phụ: “Ông cụ mỉm cười ra đi, về chầu tổ tiên.”
Còn hai câu Dạ Cơ Sơn cảm thán với An An cũng trở thành di ngôn, và bị hai vợ chồng An Dạ xem thành di huấn, coi như lời nhắc nhở, vì thế mới có câu “di huấn” như An Tuyệt đã nói.
Từ đó về sau, An An rất ít khi mắc bệnh, luôn khỏe mạnh đến tận hôm nay.
Những câu nói kia không hề bị lãng quên theo thời gian, mà trở thành một mầm họa được chôn vùi trong tim người nhà họ An.
An An càng xuất sắc, họ càng lo lắng.
Vì thế, hai vợ chồng An Tuyển Hoàng và Dạ Cô Tinh đều không tán thành cho cô học Trung y.
Tuy An Tuyệt và An Diệu đều cưng chiều em gái, nhưng về chuyện này lại không hề dung túng mà trở nên gay gắt hơn ngày thường.
An An biết cô không thể thuyết phục được anh Cả, chỉ khẽ thở dài: “Vâng, vậy em về phòng luyện chữ.”
“Em gái…” An Tuyệt cau mày, muốn nói lại thôi.
Khuôn mặt anh ta vốn đã lạnh lùng, tính cách cứng rắn, quả quyết dứt khoát, hôm nay lại để lộ ra thần sắc rối rắm, trong lòng An An bỗng thấy hổ thẹn.
Đi ra sau