“Người đeo khẩu trang có phải Hàn Sóc không?”
“A! Anh Sóc của tớ đúng là sinh viên Đại học T thật! Ôi ôi ôi… Kϊƈɦ động chết mất!”
“Tớ có thể xông lên xin chữ ký không nhỉ?”
“Vừa lạnh lùng vừa đẹp trai, muốn ɭϊếʍ màn hình quá…”
Nửa năm gần đây, Hàn Sóc trở nên nổi tiếng với tốc độ chóng mặt.
Sau khi quay MV “Ánh trăng”, cô lại ra album cá nhân, bài hát chính “Hãy yêu nhau đi” lập tức lọt vào các bảng xếp hạng âm nhạc lớn chỉ trong vòng 24 giờ, lượt nghe trêи internet đột phá con số trăm triệu, có thể nói là nổi sau một đêm.
Hơn nữa, nhờ có sự truyền thông mạnh mẽ từ công ty quản lý và sự cố gắng của bản thân nên giờ Hàn Sóc trở thành một ngôi sao ca nhạc mới, đang từ từ bay lên, tiền đồ không thể xác định được.
Theo sự tăng trưởng của danh tiếng thì phiền não cũng nối gót mà tới.
Ví dụ như lúc này…
“Anh Sóc, em rất hâm mộ anh, ngày nào cũng phải nghe “Hãy yêu nhau đi của anh mới có thể đi vào giấc ngủ! Có thể… có thể… ký tên cho em được không?” Em gái khỏa dưới nhìn cô với vẻ mặt thấp thỏm, hai mắt bắn ra đầy trái tim hồng.
Rõ ràng một phút trước cô nàng còn ngồi ở ngay bàn bên cạnh vừa xem điện thoại vừa ăn cơm, yên tĩnh như một cô gái đáng mến, lúc này đã lập tức trở thành fan hâm mộ não tàn rồi.
Hàn Sóc mỉm cười, lặng lẽ nuốt miếng thịt sườn chua ngọt vào bụng rồi mới đáp: “Được thôi, kỷ vào đầu nhỉ?”
“Em… không mang theo giấy với bút…” Fan não tàn cuống cuồng tới mức hốc mắt cũng đỏ lên.
Nhiễm Dao đang chuẩn bị nói rằng mình có thì em gái khỏa dưới đã lại “A” lên một tiếng, sau đó lấy từ trong ví ra một cây son đưa cho Hàn Sóc rồi xoay người, chìa ra cái lưng của mình, “Anh Sóc, anh cứ dùng son môi ký lên lưng em đi.”
Khóe miệng Hàn Sóc khẽ giật, “Nên dùng giấy thì hơn…”
“Nhưng mà em muốn có áo phông bản ký tên cơ, cảm ơn anh Sóc!”
Cuối cùng, Hàn Sóc đành phải căng da đầu ký tên, lực tay của cô nàng vốn lớn, son môi lại mềm oặt khiến cho cô nàng không khỏi nổi đầy da gà khi đưa tay.
Trêи đường từ nhà ăn trở về ký túc xá, Hàn Sóc vẫn cúi gằm mặt, sợ lại bị nhận ra nữa.
Đàm Hi đang định trêu ghẹo cô nàng hai câu thì ánh mắt chợt dừng lại, “Chu Dịch?”
Hàn Sóc đột nhiên siết chặt nắm tay, tiếc là không có ai phát hiện ra.
“Ồ, chào buổi tối nhé, chị Đàm.” Hắn cợt nhả cười.
“Sao anh lại ở đây hả?”
“Cảnh ở Đại học T không tồi, tôi tới đi dạo.” Nói dối không cần kịch bản.
Đàm Hi bĩu môi, có ngu mới tin hắn.
Thoáng nhìn qua bóng hình quen thuộc bên cạnh, ánh mắt Chu Dịch hơi trầm xuống, rồi chợt cười lên: “Đùa một chút thôi mà…” Đột nhiên hắn trở nên nghiêm túc, “Tôi ấy mà, thực ra là tới tìm người.”
Đàm Hi ậm ừ một tiếng, cũng không định tiếp tục hỏi.
Cô và Chu Dịch trời sinh đã không hợp nhau, cãi nhau không biết bao nhiêu lần, trở mặt cũng không biết bao nhiêu lần, giờ có thể bình thản hàn huyên đôi ba câu đã là không dễ dàng rồi, cũng chẳng đến mức phải tiết lộ đời tư cho nhau nghe.
Nhưng hắn chẳng quan tâm tới thái độ của đối phương, hơi cong môi lên nói: “Gần đây đang nuôi một cô bồ ở bên này, lâu không hỏi đến nên móng vuốt cũng sắc bén ra.
Vừa lúc rảnh rỗi nên tôi chạy tới đây bắt người.”
Hắn nói nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng Nhiễm Dao không nhịn được kêu lên, mà ánh mắt An An cũng thay đổi.
Đàm Hi còn đỡ, có lẽ vì Chu