“Báo cáo! Vừa rồi em nói, thầy không phải cấp trêи của bọn em!”
Lời này nghĩ một cách cẩn thận thì thấy hoàn toàn không sai.
Bọn họ là sinh viên, hoàn toàn không có quân tịch, cũng không có biên chế, hoàn toàn không liên quan gì tới bộ đội, tất nhiên cũng không tồn tại cái gọi là “cấp trêи, cấp dưới.
Phó Kiểu cho dù trâu bò hay ngang ngược thế nào vậy cùng lắm chỉ có thể tính là “huấn luận viên“.
Bốn mắt nhìn nhau, dường như có lửa bắn tóe ra.
Một người bình tĩnh, một người tức giận, không ai nhường ai.
Một nhóm người nhỏ thuộc quân đội có mặt ở đây không khỏi cảm khái trong lòng, có thể ép Phó Kiêu tới nước này, cô bé kia cũng thật giỏi!
“Nói rất đúng!” Phó Kiêu vỗ tay, đánh vỡ không khí yên lặng trong nhà ăn, “Quả thực tôi không phải cấp trêи của các em.
Mặt khác, về việc hất đổ bát cơm, tôi làm có hơi… không được hay cho lắm, nên xin lỗi.”
An An ngẩn ra rồi chợt cười khẽ.
Đàm Hi nhướng mày, thầm nghĩ: Co được, giãn được, không phải thông minh bình thường đâu.
Còn tưởng rằng sẽ phải “ác chiến” một trận, không ngờ đối phương lại phản ứng nhanh như thế, suy nghĩ rõ ràng những sự tình liên quan, phát giác mình không phải là người có lý trong chuyện này nên lập tức nhận sai.
Không những không mất mặt mà ngược lại còn khiến người ta cảm thấy lòng dạ anh ta thoáng đãng, khí chất lỗi lạc.
Vốn dĩ có câu, quá mạnh mẽ sẽ phải chịu nhục, quá cứng rắn sẽ dễ bị đánh gãy.
Phó Kiều biến tiến biết thoái như thế, quả thực khiến người ta phải nhìn bằng ánh mắt khác.
Lần tranh chấp này, nhìn bề ngoài thì Đàm Hi và An An thắng, nhưng Phó Kiêu đồng dạng cũng không thua.
“Nghe khẩu lệnh của tôi.
Nghiêm! Nghỉ… Buổi trưa mọi người có hai tiếng để nghỉ ngơi, yêu cầu mọi người cần phải sửa sang lại chỗ ở, có thể tôi sẽ kiểm tra bất ngờ.
Ngoài ra, trước khi trở về, các em hãy chủ động nộp các vật phẩm vi phạm quy định về phòng trực ban ở tầng một, sau khi kết thúc đợt tập quân sự này sẽ trả nguyên vẹn lại cho các em.”
“Đừng có giữ lại bất kỳ thứ gì khiêu chiến cực hạn nhẫn nại của tôi, một khi bị phát hiện hoặc bị báo cáo thì toàn bộ phòng ký túc sẽ cùng bị phạt!”
“Báo cáo!”
Phó Kiểu nhìn về phía đó, ánh mắt thoáng hiện vẻ nghiêm nghị: “Nói.”
“Vật phẩm vi phạm quy định là những gì ạ?”
“Ngoại trừ đồ dùng sinh hoạt cần thiết ra, tất cả những cái còn lại đều được coi là vật phẩm vi phạm quy định.
Bao gồm điện thoại di động, máy tính bảng, sách điện tử, đồ ăn vặt, trái cây, kem chống nắng mà các em mang tới.
Giờ đã hiểu chưa?”
“Báo cáo! Đã hiểu!”
“Đứng về hàng ngũ! Khoan đã… Tên em là gì?”
“Đàm Hi.”
Đến tận khi Phó Kiêu hổ một tiếng “giải tán”, sự căng thẳng trong đầu mọi người mới dần thả lỏng ra.
Trêи đường bốn người Đàm Hi trở về phòng ngủ, bến tại vẫn không ngừng nghe thấy tiếng bàn tán về vị huấn luận viên ma quỷ
kia.
Sinh viên A: “Huấn luận viên rất đẹp trai mà.”
Sinh viên B: “Dáng người đẹp.
Nhưng mà… dữ chết đi được.
Tớ thích người dịu dàng, nho nhã cơ, phải làm sao đây?”
Sinh viên C: “Nhưng hành động hất bát cơm của thầy ấy làm người ta thấy quá tổn thương.
Lúc đó thực sự là Chân Quả Quả đã bị dọa cho ngốc luôn…”
Sinh viên D: “Ai bảo cậu ta là cái thùng cơm chứ? Đã bảo đứng lên mà cậu ta còn ngồi nguyên tại chỗ ăn đến là ngon miệng.
Rõ ràng là tìm chết còn gì!”
Sinh viên E: “Cũng không thể nói thế được, ngày đầu tiên tập quân sự, mọi người không hiểu quy củ, về tình cảm vẫn có thể tha thứ.
Nhưng phương thức của huấn luận viên quá mạnh mẽ, yêu cầu quá cao, các cậu không cảm thấy kỳ quái à?”
Sinh viên F: “Đúng