Sự thật chứng minh, Phó Kiêu không chỉ biết hát, mà còn hát rất hay.
“Đoàn kết chính là sức mạnh
Đoàn kết chính là sức mạnh
Sức mạnh này là sắt
Sức mạnh này là thép
Còn cứng hơn sắt còn mạnh hơn thép
Nổ súng về phía đảng phát xít
Tiêu diệt tất cả chế độ không dân chủ
Hướng đến mặt trời, hướng đến tự do
Hướng đến đất nước mới tỏa ra ánh sáng rực rỡ…”
Giọng nam trầm thấp hùng hồn, vẻ mặt vô cùng trang nghiêm, khoảnh khắc đó gần như tất cả mọi người đều bị lay động.
Người ca sĩ dùng micro để hát, người chơi nhạc cụ dùng linh hồn để diễn tấu, còn người quân nhân dùng máu tươi để thể hiện.
Bài hát “Đoàn kết chính là sức mạnh” đã hát lên sự nhiệt tình và kϊƈɦ thích, hiến tế những hy sinh và đổ máu.
Không có ai cười, cũng không ai nói chuyện.
Mọi người đều đang dùng ánh mắt để biểu đạt sự tôn trọng và kính ngưỡng.
Hát xong, Phó Kiều thu giấy viết bài hát lại, gấp lại theo nếp gấp cũ rồi cẩn thận đặt vào trong túi áo trước ngực.
“Các em đã nhớ hết lời bài hát chưa?”
“Đã nhớ hết chưa?!”
“Nhớ rồi ạ..”
“Được, đoàn kết chính là sức mạnh, chuẩn bị, hát!”
“Đoàn kết chính là sức mạnh, đoàn kết chính là sức mạnh, sức mạnh này là sắt, sức mạnh này là thép..”
Sau cùng, lại hát bài “Tinh trung báo quốc” và “Vịnh Nam Ne”.
Bài hát cuối cùng, bởi vì làn điệu chậm rãi, yêu cầu rất cao về kỹ xảo biểu diễn, tuy Phó Kiểu kiến trì yêu cầu hát hết, nhưng trình độ còn kém xa hai bài trước đó.
Chu Dân thực sự không nghe tiếp được nữa, bắt đầu bắt tráng định trong đội hình ra: “Có ai biết hát bài hát này không, hơn nữa phải hát khá hay, thì đứng ra đây cho tôi xem!”
Một phút trôi qua, không có động tĩnh.
Gương mặt Chu Dân đượm nụ cười: “Nếu mọi người đều không thích tự đề cử, vậy để cử người tài đi! Xung quanh có bạn nào thích hợp thì báo cáo lên trêи, đây cũng là hành vi mưu lợi cho mọi người, được cộng điểm!”
“Báo cáo! Em có người đề cử!” Một cánh tay giơ lên.
Bỗng chốc tất cả ánh mắt đều dồn về phía Đàm Hi.
Đáy mắt Chu Dân xẹt qua ý tứ sâu xa, nhìn về phía Phó Kiều, “Em nói đi”
Đàm Hi và An An liên thủ kéo Hàn Sóc đứng lên bục.
“Em muốn đề cử bạn này!”
“Có lý do gì không?”
“Biết hát, và còn hát hay nữa, đã đủ chưa ạ?”
“Đủ.
Vậy thì mời bạn này đứng lên trêи bục”
Hàn Sóc lườm hai người, “Tối về phòng sẽ xử lý hai cậu!”
Đàm Hi nhún vai, “Yên tâm, tớ sẽ tắm rửa sạch sẽ thơm tho nằm trêи giường đợi cậu.”
An An giang hai tay ra: “Hoan nghênh cậu tới tìm bất cứ lúc nào”
Hàn Sóc: Tức quá đi! Bạn bè thế đấy!
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Hàn Sóc hít sâu một hơi, đi lên bục, đối diện mọi người.
Ánh mắt nhìn về nơi xa, chỉ thấy màu sắc đồng nhất chỉnh tề, giống như một thảm cỏ màu xanh biếc trải ra, kéo dài vô cùng vô tận dưới đất.
Trong lồng ngực Hàn Sóc bỗng trào lên cảm giác hào hùng, bao trùm tâm trạng lo lắng ban đầu.
“Em sinh viên này, đầu tiên em giới thiệu bản thân với mọi người đã”
“Xin chào mọi người, em đến từ Đại học T ở Tân Thị..”
Giọng Hàn Sóc tuy không nhỏ, nhưng không thể bì lại được với giọng to tát dõng dạc của Phó Kiểu và Chu Dân, lại cộng thêm dưới bục không ít người đang châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán, những người đầu hàng còn nghe thấy, phía sau hoàn toàn không nghe được gì cả.
“Nói lớn tiếng lên đi…”
“Phía sau không nghe thấy gì cả!”
“Hay là cứ để