“Yên tâm đi, họ không dám dùng lựu đạn thật đầu, cùng lắm chỉ dọa chúng ta thôi” Đàm Hi an ủi.
“Có thật không?”
“Họ là quân nhân” Tổ chức nghiêm ngặt, kỷ luật nghiêm khắc, nếu đã làm như vậy thì chắc chắn là có lý do không thể không làm!
Nhiễm Dao thở phào một cái.
Đàm Hi còn một câu nữa chưa nói: Không chết được đâu, nhưng không có nghĩa là sẽ không bị thương.
“Sau đó chúng ta phải làm thế nào?”
“Đợi đủ người rồi hoàn thành đợt việt dã này”
Nhiễm Dao ỉu xìu, nói tới nói lui, vẫn không thể thoát được kiếp chạy việt dã…
Đột nhiên trong lùm cỏ có tiếng đồng loạt xoạt truyền tới.
Nhiễm Dao tế dại cả da đầu, “Hình… hình như có rắn.” Cố không dám cử động, cũng không dám kêu to, chỉ sợ sẽ làm kinh động đến cái thứ đồ chơi đáng sợ đang mai phục ở chỗ tối là cái lưỡi dài kinh khủng ra kia.
Đàm Hi cũng nghe thấy tiếng động, nhanh chóng lùi về bên cạnh Nhiễm Dao, đánh giá xung quanh.
“A…” Một bóng đen vọt lên phía trước.
Nhiễm Dao không thể kiềm chế được nỗi sợ hãi nữa, hét toáng lên.
“Là tớ đây! Cậu gào cái gì chứ?!”
Hàn Sóc dẫn Phòng Tiểu Nhã đến trước mặt Nhiễm Dao, ánh mắt khó hiểu, chợt quay đầu sang nhìn Đàm Hi, “Cậu ấy bị sao thế?”
“Cậu ấy tưởng cậu là rắn”
“Hả?”
Rất nhanh sau đó An An cũng đưa Chân Quả Quả đến nơi, ba nhóm hội họp với nhau.
Đàm Hi cất bình nước vào ba lô, “Đủ người rồi, lên đường thôi.”
“Này cô em, có thể thay bằng cách nói khác không? Lên đường, lên đường, nghe không may mắn cho lắm”
“Vậy đổi thành cái gì?”
“Xuất phát nghe hay hơn đấy, he he..”
“Ờ, vậy chúng ta xuất phát thôi!”
Bởi vì ban ngày đã đi qua một lần, mọi người dựa theo ký ức tìm đường đi.
Giữa đường, Hàn Sóc thể hiện tâm trạng vô cùng nôn nóng.
“Sao vậy?” Đàm Hi nhíu mày.
Hàn Sóc thận trọng nhìn xung quanh đánh giá, một lúc sau mới nói: “Đường đi không đúng lắm”
“Cậu có chắc không?”
“Chắc chắn! Sau khi đi ra khỏi thảm cỏ đó, theo lý mà nói chúng ta sẽ đi theo tuyến đường ban ngày đã đi, cảnh vật xung quanh cũng phải giống như vậy, nhưng cậu nhìn đi.” Hàn Sóc đi sang bên đường, nhổ một cây cỏ lên, để lộ ra một tấm bia đá, “Ban ngày tớ không nhìn thấy thứ này”
An An hồi tưởng lại rồi nói, “Tớ cũng không nhìn thấy nó”
Đàm Hi nhíu mày, không cần phải nói nữa, cô cũng vậy.
Hàn Sóc dựa vào tấm bia đá, khẳng định nói: “Không chỉ có tấm bia đá này, trêи đường đến đây tớ đã phát hiện ra mấy tấm nữa, Có những tấm bị vùi sâu toàn bộ trong thảm cỏ, có tấm để lộ ra một nửa”
“A! Bên trêи có viết chữ kìa!” Chân Quả Quả lại gần, không nhịn được hô lên kinh ngạc.
“Có chữ