“Bí thư Lữ thấy sao?” Đặng Yến bắt đầu điểm mặt, kẻ hy sinh đầu tiên là Lữ Vỹ.
“Việc này…” Anh ta đưa ánh mắt về phía Lý Thiệu Giang: “Mặc dù việc làm của đồng chí Hoàng Liên có hơi… mất lý trí, nhưng cô ấy cũng là người bị hại, cần phải được xử lý thích hợp.”
“Người bị hại ư?” Đặng Yến cười nhạt, không rõ ngụ ý gì.
Nét mặt Lữ Vỹ có chút biến đổi, nhưng cũng ngại Tần Văn Hải cũng ở đây nên không dám nói gì.
Hai vợ chồng nhà này lúc nào cũng như kẻ ca người xướng, rất ăn ý nhau.
“Ý của đại đội trưởng Từ thì sao?”
“Tôi?” Từ Hạo giật mình, cây bút từ trêи tay rơi xuống.
Đặng Yến: “Anh là người chạy đến hiện trường xảy ra chuyện đầu tiên, tận mắt chứng kiến.
Anh có quyền phát ngôn nhất.”
Từ Hạo ậm ừ hai câu rồi kể lại theo ký ức:“Lúc tôi đến, cả người đồng chí Hoàng Liên ướt đẫm nằm trêи mặt đất.
Đàm Hi và bạn cô ta đứng trong góc.”
Tần Văn Hải hỏi: “Sắc mặt thái độ khi đó của hai người kia thế nào? Có hoảng sợ không, hay muốn bỏ chạy?”
“Rất bình tĩnh, không có dấu hiệu gì muốn trốn chạy cả.”
Đặng Yến nói thêm, “Lúc tôi đưa đội y tế đến hiện trường, dáng vẻ hai cô gái rất bình thường.”
Nhưng trong tình huống đó, “bình thường” mới thật sự “không bình thường”!
Tần Văn Hải chìm vào suy nghĩ, hồi lâu sau mới mở miệng hỏi: “Vậy tại sao hai luật sư kia lại đến?”
“Do Đàm Hi yêu cầu.”
“Ha…” Tuổi còn trẻ mà tính cẩn trọng cũng cao ghê.
Thế nhưng đây cũng vì muốn tăng thêm cân nặng cho cô trong quá trình thương lượng thôi.
Ít nhất, cái mũ “Hiến pháp” này mà chụp xuống thì không ai trong bọn họ có thể ngăn được.
Đặng Yến hỏi vài người, ai cũng đều nói không rõ ràng nên trong lòng thấy hơi buồn bực.
Thấy Phó Kiêu ngồi một bên, gần như trong trạng thái vô hình, cô ta nhịn không được liền hỏi, “Trung tá Phó, Đàm Hi là học trò của anh, anh không có gì để nói sao?”
“Có.
Mấu chốt là nói thì có tác dụng gì không?”
“Đương nhiên, mọi người ngồi ở đây không phải để thảo luận phương án giải quyết sao?”
“Không có gì phải giải quyết hết, Đàm Hi làm Hoàng Liên bị thương thì phải bị phê bình.”
Đặng Yến nhíu mày, hình như không đồng ý hành vi “Đại nghĩa diệt thân” của Phó Kiểu cho lắm, người của mình mà không bảo vệ, thật máu lạnh.
Nhưng nghĩ lại, chẳng qua Đàm Hi chỉ là sinh viên đến huấn luyện quân sự thôi, không phải lính chính thức dưới trướng của anh, thật sự không cần thiết vì vậy mà đắc tội với Lý Thiệu Giang.
Con người ấy mà, thực dụng đến đáng sợ… Đặng Yến thấy Lữ Vỹ gật đầu đồng ý, đang tính mở miệng nói điều gì đó thì lại bị những lời nói tiếp theo của Phó Kiêu chặn lại…
Anh ta nói, “Hoàng Liên ra tay trước cũng là có lỗi, đều phải bị xử phạt phê bình.”
Lời này vừa nói ra, động tác gật gù của Lữ Vỹ cứng đờ.
Đặng Yên mím môi để che giấu bờ môi đã cong lên của mình.
“Những gì tôi muốn nói chỉ có thế thôi.” Phó Kiểu khuấy động mặt hồ nước rồi sau đó lui về một cách nhẹ nhàng.
“Không được!” Lý Thiệu Giang không nhịn được nữa, đập bàn đứng dậy.
Thông báo phê bình đối với một sinh viên chỉ là râu ria, nhưng đối với một quân nhân thì nó là sự đả kϊƈɦ chết người.
Từ lúc Hoàng Liên vào đội nữ đặc công đến lúc lên đến tổ trưởng tổ hành động, những năm này đều thuận buồm xuôi gió, lý lịch cực kỳ trong sạch.
Giờ chỉ còn thiếu