Là một quân nhân, anh ta vẫn có những hành vi cơ bản thường ngày và những tín ngưỡng không thể ô uế được.
Tuy thái độ của Đàm Hi khiến anh ta rất tức giận, nhưng cũng chỉ là tức giận mà thôi.
Anh ta sẽ không làm ra những chuyện đổi trắng thay đen, càng không cố ý trả đũa, báo thù.
Với điều kiện là không đụng đến điểm mấu chốt thì Lữ Vỹ sẽ không ngại nói đỡ giúp Hoàng Liên vài câu, nhưng những lời khẳng khái hùng hồn của Đặng Yến cũng đã nói trúng nỗi lòng của anh ta.
Một người quân nhân nếu như ngay cả việc chịu nhận sai lầm cũng không có dũng khí thì con đường sau này chắc chắn không dài được.
“Cậu cũng cho là Hoàng Liên phải bị ghi tội và xử phạt nặng sao?” Lý Thiệu Giang nhìn người anh em quen biết lâu năm, ánh mắt ảm đạm.
Lữ Vỹ cắn răng, gật đầu.
Lý Thiệu Giang run rẩy thu lại cánh tay đang đặt trêи vai đối phương, một tay khác chống mép bàn, giống như già đi 10 tuổi.
“Lão Lý à, có cần vậy không?”
“Tôi không sao… cậu về trước đi…”
Lữ Vỹ thở dài một tiếng, rời khỏi.
Không ai biết Lý Thiệu Giang đã ngồi trong phòng thảo luận bao lâu.
Ngày hôm sau, ông ta vào bệnh viện quân khu thăm Hoàng Liên đã tỉnh dậy, ở đó khoảng 2 tiếng đồng hồ rồi rời đi.
Buổi chiều đến khu huấn luyện tìm Đặng Yến và Tần Văn Hải.
“Tôi đồng ý.”
Hai người Đặng Tần liếc mắt nhìn nhau.
Cả hai đều có sự kinh ngạc ở những mức độ khác nhau.
Con người Lý Thiệu Giang này không chỉ có tính bao che, còn cứng đầu.
Nói thẳng ra là tính khí ương ngạnh, dùng chín con trâu kéo cũng không kéo về nổi!
Đặng Yến rửa sạch chung trà rồi pha một ấm trà đắng, đưa cho ông ta, “Sao đột nhiên thay đổi ý kiến thế?”
“Cô nói đúng.
Có tội không đáng sợ, đáng sợ là không chịu nhận.”
Đặng Yến ngồi đối diện, thật ra cô và Lý Thiệu Giang không hề có xung đột lợi ích với nhau nên cũng không có ý chống đối.
“Ông nghĩ thông suốt thì quá tốt.” Cô ta dùng một lát, “Không phải tôi không đứng về phía ông, mà là thái độ đối phương quá cúng.
Một khi sự việc đi theo chiều hướng xấu thì tình hình có thể càng tồi tệ hơn hiện tại.
Hoàng Liên bị kéo vào không nói, có thể chính ông cũng bị liên lụy.”
Người ngồi càng cao thì càng có nhiều sài lang hổ báo rình rập bên dưới.
Một khi sơ sẩy sẽ thành vật hy sinh dưới móng vuốt sắc