“Dao Dao!
“Nhiễm Dao!”
“Tiểu Công Trúa!”
Đàm Hi đưa tay ra túm theo phản xạ, nhưng tiếc là vô ích, đánh trơ mắt nhìn Nhiễm Dao lăn xuống dưới dốc.
An An và Chân Quả Quả nhanh chân chạy xuống cứu người.
Hốc mắt Hàn Sóc đỏ lên, khóe mắt như sắp nút ra: “Mẹ kiếp! Tao cho mày chết-” Mang theo sức lực mạnh mẽ xông thẳng đến trước mặt Cao Hiểu Hiểu, trước lúc mọi người kịp phản ứng thì xổ mạnh một cái.
Cùng với tiếng la thất thanh, sau Nhiễm Dao lại có một người lăn xuống.
Không sai, chính là cô gái tóc đen dài Cao Hiểu Hiểu.
Mắt Trần Dĩnh Kỳ trợn trừng, dường như bị cảnh trước mắt làm cho sợ hãi đến ngu người, đến lúc phản ứng được thì ốm đầu gào lên.
“Ngã… ngã xuống rồi…”
Trong mắt “Smart” nãy giờ không nói tiếng nào lóe lên ánh sáng lạnh, lạnh lùng quát Trần Dĩnh Kỳ: “Câm miệng.”
Tiếng kêu dừng lại.
“Xuống dưới.”
“Cái gì?”
“Con mẹ mày, tao bảo mày xuống dưới xem Hiểu Hiểu có bị sao không, không hiểu à?!” Nhìn đôi mắt sắc lạnh của Thẩm Hàn, chân tay Trần Dĩnh Kỳ luống cuống, thậm chí vẻ mặt còn tỏ ra kinh hoàng: “Nghe, nghe
rõ…”
“Còn không mau xuống!”
Trần Dĩnh Kỳ giống như con thỏ hốt hoảng, chớp mắt lùi lại thật xa, theo con dốc chạy xuống dưới.
Đàm Hi nhìn hết tất cả, không khỏi híp mắt.
Xem ra, hình như “Đóa Hoa Nhỏ“… rất sợ “Smart”?
Còn “Smart” hình như rất quan tâm tới “Con Bé Tóc Đen Dài“.
Thú vị!
Khoan đã…
Trong chớp nhoáng, trong đầu Đàm Hi như có gì đó xẹt qua.
Ngay lập tức, cô đưa tay đẩy Hàn Sóc ra, cú đấm của Smart bị hụt.
Hàn Sóc đẩy “Con Bé Tóc Đen Dài“.
Với biểu hiện của “Smart” vừa rồi, rất có thể cô ta sẽ ra tay báo thù.
Còn “Đóa Hoa Nhỏ” né tránh cô ta như vậy, nói cách khác thì chắc chắn “Smart” này có gì đó trêи người khiến người ta phải sợ.
Quả nhiên, đối phương vừa ra tay là đã biết là người có luyện tập.
Nếu Đàm Hi không kịp kéo Hàn Sóc ra, hậu quả của cú đấm đó ra sao thì thật sự không thể nào tưởng tượng được.
Lúc Hàn Sóc được Đàm Hi kẻo ra vẫn còn ngẩn ngơ, quay qua thấy đối phương ra đòn thì mới biết vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra.
“Muốn động thủ sao? Tới đây!”
Hồi cấp 3, những lần Hàn Sóc đi đánh nhau không hề ít, thói quen ở quán bar là nói chuyện không hợp cái lập tức ra tay đánh nhau ngay.
Không nói là trải qua trăm trận đánh nhưng ít nhất vẫn chiến đấu được, lại thêm tính cách chẳng biết sợ gì, vì vậy cũng chẳng sợ “con sầu lông xanh” này.
Thẩm Hàn nghe vậy, nhìn hai người với vẻ mặt không chút cảm xúc, đột nhiên nhếch mép, giơ tay lên, đưa ngón trỏ ra ngoắc ngoặc.
Ý khiêu khích rõ mồn một.
Hàn Sóc xắn tay áo lên, cười nhạt, đánh thì đánh, ai sợ ai?
Đang chuẩn bị lên thì một cánh tay đưa ngang qua, chặn cô nàng lại.
“Em gái?” Ánh mắt Hàn Sóc tỏ vẻ không hiểu.
“Đừng manh động.”
“Cậu sợ tớ đánh không lại cái con sầu lông xanh này à?”
Lắc đầu.
“Vậy thì tại sao?”
“Bởi vì câu thật sự đánh không lại cô ta.”
“…” Em gái ơi, cuộc sống khó khăn vậy rồi, ít nhất cậu cũng phải cho anh đây một chút mặt mũi chứ, Ok?
Thật ra, từ cú đánh lúc nãy, Hàn Sóc đã biết được con sâu lắng xanh này không dễ đối phó, nhưng cũng không cảm thấy bản thân sẽ thua, vì vậy mới tính thử đánh một phen.
Giờ đây, Đàm Hi đã nói thế, xem ra đối phương thật sự có thực lực.
Hàn Sóc không còn dám manh động