Hứa Trạch thấy cô phản ứng bình thường, nhất thời thấy không vui: “Có biết bộ đội đặc công không?”
Đàm Hi gật đầu: “Biết một chút.”
“Bằng đường nào?“.
“Phim truyền hình, điện ảnh, sách vở.”
Hứa Trạch trợn mắt, “Những thứ kia đều là vớ vẩn!”
“Nói cứ như cậu hiểu rõ lắm vậy…”
“Tóm lại hiểu rõ hơn cậu.”
“Phải không đó?” Đàm Hi nghi ngờ.
“Xem ra hôm nay ông đây không lộ một tay, thì cậu không biết trời cao bao nhiêu, đất dày như thế nào rồi!”
Đám Hi vốn muốn chế giễu ngược lại, nhưng lại nhớ ra Đại Điểm Điểm nhà cô trước khi xuất ngũ cũng là một lính đặc công, nhất thời nổi lên ít hứng thú, bày ra tự thể rửa tai lắng nghe.
Hứa Trạch thấy cô nể mặt như thế, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội dạy bảo, Nói từ nguồn gốc đội tác chiến đặc biệt của đất nước, đến biên chế hiện có của đối tác chiến đặc biệt, hệt như nã súng liên thanh, bla bla….
Tuy có thành kiến với cậu ta, nhưng qua lần này, Đàm Hi vẫn thấy hơi bội phục, bởi vì Hứa Trạch không chỉ đọc thuộc làu thời gian cụ thể, mà còn nhớ tất tần tật về cuộc đời của nhân vật đại biểu kiệt xuất của đối tác chiến đặc biệt.
“Lôi Thần?” Đàm Hi nhướng mày, lần trước khi nghe lén Thời Cảnh và Đại Điểm Điểm nói chuyện trong phòng sách, tên Kẹo kia hình như có nhắc đến biệt danh này trong lúc kϊƈɦ động.
Nếu không có gì bất ngờ, chắc là thuộc về… Lục Chinh?
Mắt Hứa Trạch sáng lên: “Cậu cũng chú ý đến anh ta à?!”
“Cậu kϊƈɦ động như thế làm gì?”
“Anh ấy là thần tượng của tớ!”
Đàm Hi: “…” Thần tượng của cậu rất có thể là người đàn ông của tớ.
“Tớ nói cho cậu biết nhé, Lôi Thần cực kỳ trâu bò.
Anh ta từng chấp hành một nhiệm vụ, là đi đến Châu Phi giải cứu con tin.
Lúc đó tổ chức khủng bố cực đoan tràn lan ở Bắc Phi…“.
Cứ như thế, Đàm Hi vừa đi vừa nghe sự tích huy hoàng của người đàn ông nhà mình.
Khi đến được sân bắn, Phó Kiêu bắt đầu tập hợp chỉnh đốn đội ngũ, Hứa Trạch mới dừng lại, dáng vẻ như chưa tận hứng.
“Lát nữa chúng ta nói tiếp nhé!“.
Đàm Hi vui vẻ chấp nhận: “Được thôi~”
Không gặp được Đại Điểm Điểm, chỉ có thể dùng cách này để an ủi vậy.
Cũng không biết bây giờ anh ấy đang làm gì, có nhớ cố không?
“Nghiêm! Nhìn phải thẳng! Nghỉ!” Phó Kiêu đứng trước đội ngũ, kéo cao giọng bắt đầu giảng dạy, “Bây giờ tự do bắt tổ, 12 người thành một tổ, luân phiên nhắm bắn vào bia.
Cuối cùng thống kê điểm tổng của các tổ, 3 tổ đầu được nghỉ một ngày!”
“Vãi! Nghỉ một ngày!”
“Huấn luyện viên hào phóng vậy!”
“Hình như dễ hơn