Giọng nói quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc, Đàm Hi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt như cười như không của anh, cô bỗng nhiên mỉm cười.
Bạn học, hình như em có… thành kiến với cây súng này?
Rất tốt, đã lâu không gặp, vừa gặp mặt liền mở miệng gọi cô là “bạn học”!
Ha….
“Huấn luyện viên, lời của thầy có ý gì?”
Ánh mắt Lục Chinh khẽ tối lại, huấn luyện viên?
“Hóa ra, trong mắt em Gậy 81 này chỉ là một món đồ chơi?”
“Cầm trêи tay được, đều có thể gọi là đồ chơi.” Đàm Hi phản bác, lý lẽ hùng hồn.
Đáy mắt anh ánh lên ý cười nhạt, ánh mắt lưu luyến trước ngực cô: “Cầm trêи tay…đều là đồ chơi?”
Đàm Hi: Lão lưu manh!
“Tôi nghe si quan huấn luyện Chu nói, em có vấn đề muốn hỏi tôi? Và còn là… không phải tôi thì không được?”
“Đúng vậy.”
“Nói ra nghe thử xem.”
“Bằng đạn rơi rồi.”
Lục Chinh nhướng mày: “Em chắc chắn là rơi rồi, chứ không phải bị người khác gỡ xuống làm đồ chơi?”
Đàm Hi nghiêm túc nói: “Đạn nó tự rơi, em không có gỡ nó ra.” Vừa nói tầm mắt lướt vừa qua ngay đũng quần của anh, phải gọi là ý tứ sâu xa.
Ánh mắt của anh co rụt lại.
“Đạn rơi không phải là chuyện nhỏ đầu, em phải nghĩ cho kỹ càng.”
“Không sao hết.” Đàm Hi nhún vai, vẻ mặt bất cần, “Cái này rơi rồi, vẫn còn cái khác, em có thể đổi mà!”
Lục Chinh tức đến nội thương.
“Huấn luyện viên, thấy xem lúc này không thể cứ lãng phí thời gian như vậy được, tổ chúng ta có nhiều người vẫn đang đợi kia, hay thầy dạy em làm thế nào để… cắm cái này về?”
Khi Đàm Hi không cười cứ như băng tuyết vùng cực địa, lạnh lẽo y hệt Lục Chinh.
Khi cô mỉm cười, tựa như gió xuân, vừa khiến người khác bất ngờ vừa khiến tinh thần vui vẻ.
Nhưng khi Đàm Hi cười tươi như hoa, rực rỡ chói sáng, thì bất giác lại có thêm một nét quyến rũ hút hồn.
Phụ nữ nhìn thấy thì sẽ cảm thấy giả tạo.
Đàn ông nhìn thấy, lại điên đảo tâm hồn.
Lúc này, cô cười duyên, đôi mắt đen lóng lánh nhìn chằm chằm vào Lục Chinh, lay động mọi ánh nhìn của người qua đường A B C, cũng khiến chàng Điểm Điểm nào đó nhem nhóm lòng ghen.
“Huấn luyện viên, thấy biết làm không?” Đàm Hi chớp mắt đầy tinh nghịch: “Chắc là rất đơn giản nhỉ? Cắm… vào không phải là được rồi sao?”
“Ôi, chẳng lẽ thấy không biết?”
“Được, thầy sẽ cắm cho em xem!”
Đàm Hi đưa băng đạn qua cho anh: “Đây.”
Lục Chinh ngồi xổm xuống.
Đàm Hi thuận thế tiến sát, “Thầy làm chậm một chút, em nhìn muốn hoa mắt luôn.”
Nhìn từ xa, bóng dáng hai người đứng sát gần nhau trông vô cùng hài hòa.
Xung quanh có không ít nữ sinh nhìn thấy sự tương tác của hai người, lại chính mắt nhìn thấy huấn luyện viên Lục vốn lạnh lùng nhưng chỉ ngoại lệ với mỗi mình Đàm Hi, không chỉ không nói năng lạnh