“Đánh rắm! Cô ấy còn chưa bước vào ngưỡng bộ đội đặc công, nhưng cậu lại bắt cô ấy phải chịu huấn luyện diễn tập lính đặc công cấp một! Lão Lục, con mẹ nó cậu là đồ độc ác, lòng dạ thối tha!”
“Mặc kệ cậu nói thế nào thì nói.” Anh không giải thích nhiều, chỉ lạnh lùng di chuyển ánh mắt.
“Lục Chinh!”
“Đủ rồi! Tôi mới là tổng phụ trách đợt huấn luyện này, chú ý thái độ của cậu đấy”
Gương mặt Thời Cảnh càng đen hơn: “Cậu đừng quên tôi cũng có quyền phát ngôn”
“Cậu muốn làm gì?”
“Dừng diễn tập”
“Không thể được”
Thời Cảnh nghiến răng, “Tạm thời chưa nói đến việc những sinh viên đó có thể chịu được những áp lực và những nguy hiểm có thể phải đối mặt trong quá trình diễn tập hay không, chỉ nói đến Đàm Hi thôi, tôi con mẹ nó không tin là cậu lại nỡ lòng làm thế!”
Mi tâm người đàn ông nhíu chặt lại.
Có nỡ không?
Không nỡ được!
Nhưng anh có thể làm được gì chứ?
Kế hoạch diễn tập đã được định sẵn từ trước.
Quân lệnh, không thể thay đổi!
“Nếu họ đã có thể chọn ra được tuyến đường ít chướng ngại vật nhất trong ba tuyến đường đó, thì tôi tin rằng trong đợt diễn tập tiếp theo họ cũng sẽ không khiến mọi người phải thất vọng.” Anh hiểu Đàm Hi, cũng hiểu rõ giới hạn và tiềm năng của cô đến đâu, nếu không cũng không dám mạo hiểm khởi động phương án diễn tập.
Đó là người anh yêu thương hết mực, sao có thể thờ ơ được chứ?!
“Cậu nắm chắc được bao nhiêu?” Thời Cảnh nhíu mày.
“Tôi còn lo lắng cho cô ấy hơn cậu!”
“Tốt nhất là như vậy.”
Lục Chinh đột nhiên cười, nhìn thẳng vào anh ta: “Tôi nhớ cậu không thích lo nhiều chuyện linh tinh như vậy mà.
Ánh mắt thâm sâu, dường như có ý ám chỉ điều gì đó.
Tuy Thời Cảnh ngay lập tức ổn định lại tâm lý, nhưng trong mắt vẫn có một khoảnh khắc lóe sáng lên rồi chợt tắt, đúng lúc bị Lục Chinh nắm bắt được.
“Cậu muốn nói gì?” Hai mắt hơi híp lại, khí thế riêng biệt chỉ thuộc về “Đội trưởng Thời” đột nhiên bùng phát.
Lục Chinh mặt không biểu cảm, giọng điệu lãnh đạm: “Tôi chỉ nhắc nhở cậu đừng có vượt qua giới hạn thôi”
Vượt quá giới hạn?
Thời Cảnh nhăn nhó, đột nhiên bật cười thành tiếng: “Ha ha ha ha… thực sự không thể nhịn được nữa rồi.
Tôi nói này nhé Lão Lục, không phải là cậu nghi ngờ tôi có ý đồ gì với Đàm Hi đấy chứ?”
“Được! Nhìn cái bản mặt đó của cậu thì đúng là hiểu lầm thật rồi! Có ngốc hay không cơ chứ?”
“Tục ngữ nói hay lắm: Vợ bạn không thể bắt nạt được.
Tôi là loại người đào chân tường của anh em hay sao hả?”
Đôi mắt Lục Chinh hiện rõ sự không tin tưởng.
Khóe miệng Thời Cảnh co giật, “Này! Không phải vậy chứ?” Quá không nể mặt nhau rồi đấy.
Thời Cảnh nhìn anh bằng ánh mắt dò xét, nhưng Lục Chinh không thể hiện thái độ gì khác.
“Tôi xin thế, tôi không có ý khác gì với Đàm Hi cả, đã được chưa? Có thể dọn cái hũ dấm chua của cậu đi không hả? Chua loét ra rồi đấy…”
“Tốt nhất những gì cậu nói là thật” Hàm chứa ý tứ cảnh cáo.
“Trời xanh chứng giám” Thời Cảnh lập tức thể hiện rõ lập trường.
Có trời mới biết mỗi câu anh ta nói đều là thật lòng biết chừng nào.
Thực ra tình cảm của Thời Cảnh đối với Đàm Hi rất phức tạp.
Một mặt, cô nhóc đó là bạn gái của anh em tốt của anh ta, tương đương với “vợ của anh em”.
Một mặt khác, do tuổi cô còn nhỏ, tính tình hoạt bát, Thời Cảnh không khỏi hay trêu đùa cổ, tình cảm đó giống như là… anh trai và em gái?
Trêu chọc nhau, chơi xỏ nhau, nhưng không ảnh hưởng đến tình cảm, cãi nhau ầm ĩ, hị hị ha ha.
Luôn có một cảm giác gần gũi khó diễn tả được bằng lời ở trong đó.
Ngay cả bản thân Thời Cảnh cũng không hiểu rõ được, điều đó rốt cuộc là tại sao.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Đàm Hi phải chịu khổ, tuy ngoài miệng anh ta vẫn độc mồm độc miệng, nhưng trêи thực tế lại vô cùng đau lòng.
Bởi vậy cho nên mới có cảnh tượng