Tài xế họ Vương, tên chỉ có một chữ Bân, là một anh lính binh nhất chuyên lo chuyện bếp núc.
Lúc này, ông ta vừa lái xe vừa ngâm nga hát, vô cùng nhàn nhã.
“Hoa loa kèn đang nở hoa í a, đỏ au au…”
Sau khi lên dốc, lại rẽ hai lần, là đến ngay cổng lớn trang trại nước nóng.
Vương Bân nhìn thẳng phía trước, đột nhiên ánh mắt chợt khựng lại!
Két!
Phanh gấp một cái.
Bánh xe hắn một đường dài trêи mặt đất, cùng với đó là xe lắc mạnh một cái, cuối cùng vững vàng dừng lại.
Sau khi Vương Bân nhìn rõ tình huống mặt đường, không khỏi lau mồ hôi, vừa thấy may mắn, cũng không khỏi thấy sợ hãi.
Chỉ thấy ở giữa con đường phía trước có hai cây gỗ tròn to, gần như chắn ngang toàn bộ con đường.
“Đệch! Đứa nào thất đức thế này!?”
Nếu ông ta không phanh kịp, cùng với giữ được thăng bằng thì chắc bị lật xe luôn rồi.
“Trẻ con nhà nào mất dạy thế, sao lại lấy cây gỗ ném ra đường thế này? May mà là tôi gặp phải, nếu đổi lại là người khác thì chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi! Sao lại chỉ có lớn mà không có khôn thế này.”
Đây là khu vực chuyên biệt, dân ở xung quanh đều là người trong quân đội, xa hơn nữa có trường học, còn con đường này là con đường lũ trẻ buộc phải đi qua mỗi khi đến trường.
Cho nên Vương Bần rất tự nhiên nghi ngờ đám trẻ nghịch ngợm đó gây nên chuyện này.
Trước đây những tình huống như vậy cũng không phải là chưa bao giờ xảy ra.
Ông ta khẽ thở dài, đúng là đã đến tuổi đến cả chó còn chê rồi, phải dạy dỗ đám trẻ này ra trò mới được…
Đám trẻ trâu phải chịu đổ vỏ:….
Vương Bân vừa lẩm bẩm vừa dừng xe cho vững, sau đó đẩy cửa bước xuống.
Đi đến giữa con đường phía trước, vòng quanh khúc bbbbbbbbbbbb gỗ nhìn cho kỹ, sau đó hai chân tách ra, để trọng tâm xuống dưới, là một tư thế trung bình tấn tiêu chuẩn.
Sau đó cùng với tiếng hét khẽ “hấy da”, chỉ thấy người đàn ông cầm một đầu khúc gỗ tròn, đẩy về bên đường…
“Đám trẻ trâu này đúng là càng ngày càng không coi ai ra gì!”
Hai khúc gỗ to tròn cộng lại ít nhất cũng gần trăm rưỡi, hai trăm cân, thực sự không biết chúng làm thế nào chuyển được khúc gỗ này ra giữa đường nữa!
Di chuyển xong khúc cây thứ nhất, tiếp tục di chuyện khúc cây thứ hai.
Suy cho cùng cũng đã từng đi lính, được huấn luyện chuyên nghiệp, bản năng mạnh mẽ, chưa đầy ba phút sau ông ta đã dọn sạch mặt đường.
Lên xe, khởi động lại xe.
Vương Bân lau mồ hôi, tiếp tục ngân nga bài hát dang dở lái xe đi về phía trước…
Đến trước cửa trang trại, mấy tên phần tử khủng bố đội khăn trùm đầu đen vây lại, xe dừng nhưng không tắt máy.
Vương Bân từ trêи xe ghé đầu ra, cất cao tiếng nói: “Đưa cơm đây!”
Mấy tên đội khăn trùm đầu đen quay sang nhìn nhau, một tên trong đó giơ tay lên, ra hiệu cho vào.
Vương Bân cười cảm ơn, đạp chân ga, chiếc xe tải đi vào trong trang trại.
Lúc này, toàn bộ mười người đã ở hết trêи thùng hàng phía sau xe, làm bạn với từng thùng cơm canh nóng hổi.
Từ Dương: “Động rồi! Động rồi! Sắp vào trong được rồi.”
Tạ Từ đè đầu cậu ta ấn xuống đất, thấp giọng nói: “Cậu đắc ý cái gì! Một khi bị bại lộ thì tất cả chúng ta đều xong đời!”
Từ Dương không dám ngẩng đầu lên nữa, ngoan ngoãn dán mặt xuống đất, giống như chú chó mặt xệ không tinh thần.
Bên ngoài xe, mấy kẻ đội khăn trùm đầu màu đen đang nói chuyện.
Tên đen 1: “Từ xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi, bữa này ông phải ăn thêm hai bát mới được!”
Tên đen 2: “Nghe cậu nói thế hình như tôi cũng đói rồi”
Tên đen 3: “Ông đây ngực dán vào da bụng luôn đây này, đói nuốt nước bọt ừng ực thấy chưa?
Tên đen 1: “Làm gì đến mức như cậu nói? Quỷ chết đói đầu thai đấy à?”
Tên đen 3: “Ông còn chưa kịp ăn sáng đã thấy thông báo khởi động phương án diễn tập cấp một, đi đến thẳng điểm huấn luyện.
Nếu đổi lại là cậu để xem cậu có đói không?”
Tên đen 2: “À đấy, thế lần này diễn tập là sao thế? Không có động tĩnh gì trước cả, đùng một cái tự nhiên bắt đầu, còn cấp độ cao nữa chứ.”
Tên đen 3: “Nghe nói là vì đám sinh viên đại học đến huấn luyện”
Tên đen 1: “Tôi nói này, lựa chọn lính đặc công thì nên chọn từ những người đã được huấn luyện cơ bản như chúng ta.
Đám sinh viên đại học yếu xìu đó thì làm được trò trống gì chứ?”
Tên đen 2: “Này này! Cái tư tưởng này của cậu là không được! Một người lính nắm vững được khoa học kỹ thuật thì càng có tiềm năng phát triển và không gian tiến bộ hơn một người lính bình thường chứ.
Cái này Thủ trưởng đã nói rồi, cậu đừng có ăn nói linh tinh”
Tên đen 1: “Bớt lấy Số 1 ra chèn ép tối nữa đi! Tố chất sức khỏe của mấy người chúng ta không tệ, biểu hiện cũng khá, sao lại không cho chúng ta một cơ hội chứ? Lính đặc công… chỉ nghĩ thôi đã thấy khí huyết trong người bừng bừng rạo rực rồi!”
Tên đen 2: “Sao lại không cho cơ hội? Cuối tháng ba tổ chức lựa chọn bộ đội đặc công đấy, sao cậu không đăng ký tham gia đi?”
Tên đen: “Tôi báo rồi! Nhưng mà không qua.”
Tên đen 2: “…”
Tên đen 3: “Ha ha ha…”
Tên đen 1: “Cậu cười cái con khỉ! Câm mồm! Gác cửa cẩn thận đi, bây giờ chúng ta là phần tử khủng bố đấy, không thể để đám sinh viên đại học đó trà trộn vào đây được”
Tên đen 3: “Nhìn xem cậu giỏi chưa này! Có mấy tên gà mờ thôi mà đã dọa cậu sợ mềm nhũn cả chân tay ra thế rồi cơ à!”
Tên đen 2: “Cậu nói ai đấy? Ông đây còn lâu mới mềm nhũn người!”
Xe tải đi vào trong trang trại suối nước nóng, rẽ mấy lần rồi dừng lại trêи một bãi đất trống.
Vương Bân xuống xe, đi vào một trạm gác bên cạnh, hét to: “Cử mấy người ra đây lấy cơm này!”
Đàm Hi và đồng bọn nhân cơ hội xuống xe, lăn liền mấy vòng dưới đất, rồi trốn vào bụi cỏ bên cạnh, yên lặng mai phục.
Bốn năm người nhanh chóng đi từ bên trong ra, đều có