Hứa Trạch đảo mắt lại nhìn.
Nơi ánh mắt giao nhau, tia lửa nổ tung tóe.
“Trần Tự, cậu làm vậy là đang… khoe khoang với tôi sao?”
“Không, tôi đang nói với cậu sự thật,ac để cậu thấy sự khác biệt của hai chúng ta.”
“Ha…” Hứa Trạch đột nhiên bật cười, không biết là do tức giận hay do bị chọc cười, “Nhắc cậu một cầu, huấn luyện viên còn chưa tuyên bố kết quả, đừng mừng quá sớm.”
“Sự thật đã bày ngay trước mắt, không phải sao? Mấy cậu còn chưa đến đích.”
Hứa Trạch lần đầu tiên gật đầu ra vẻ đồng ý: “Không sai, đích thực là chúng tôi chưa đến đích.”
Chẳng qua giọng nói và biểu cảm tương đối kỳ lạ, không bị chọc giận, cũng không phiền muộn, khá là điềm tĩnh.
Trần Tự nhíu mày, chỉ xem như cậu ta cố ý tỏ vẻ cao thâm: “Tôi sẽ khiến cho đội bảy thua tâm phục khẩu phục.” “Thật vậy sao?” Hứa Trạch nhướng mày, nụ cười nhạt hiện lên trêи môi, “Vậy thì, mỏi mắt mong chờ.”
Trần Tự cắn răng, nhìn cậu ta một cách hung hăng rồi quay lưng bỏ đi.
Đàm Hi cách đó không xa, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, ngước nhìn lên hỏi Hứa Trạch: “Hai cậu có thù riêng sao?”
“À, lúc còn sống chung trong một khu tập thể thì thường hay đánh nhau.”
Hàn Sóc nghe thấy vậy, liền chậc chậc hai tiếng, “Nói cả buổi trời thì ra hai cậu là kiểu tình cảm thanh mai trúc mã à?” Đôi mắt cô híp lại cười lộ ra vài phần thô tục.
Hứa Trạch toát mồ hôi, “Hãy dẹp cái suy nghĩ quỷ tha ma bắt của cậu đi!”
“He he…”
“Hàn Sóc!”
“Cậu!”
Khoảng 10 phút trôi đi, chiếc xe việt dã đón người cuối cùng dừng lại giữa quân khu.
Người bước xuống là hai thành viên của đội “bị hy sinh“.
Đàm Hi nhướng mày, ánh mắt không chút gây chú ý dừng lại ở chỗ Trần Tự.
Trêи mặt cậu ta không có vẻ gì là hối hận, thậm chí đến chút gượng gạo cũng không, đó gọi là thái độ có lý lẽ không biết sợ.
“Đừng nhìn nữa.” Hứa Trạch đột nhiên mở miệng.
“Cậu ta từ nhỏ vốn dĩ đã ra tay độc ác như vậy, suy nghĩ mạnh được yếu thua, vì vậy đừng mong tìm ra biểu hiện đồng cảm và hối hận trêи mặt cậu ta, bởi vì mãi mãi sẽ không tìm được.”
Đàm Hi mỉm cười, ánh mắt nhìn đi chỗ khác.
Người đã đến đông đủ, huấn luyện viên cũng chạy xe đi rồi.
Phó Kiêu lái xe, Thời Cảnh ngồi ở ghế phụ.
Không thấy Lục Chinh, cũng không có hai người Châu và Lý.
Sắp xếp đơn giản xong, Thời Cảnh đứng ở trêи cao, mở miệng nói…
“Rất tiếc phải thông báo cho mọi người biết, việt dã vác nặng năm kilomet lần này làm quá tệ! Tiện nói luôn đội đến đích chỉ có đội ba thôi…”
Câu nói vừa dứt, Trần Tự bất giác ngửa cổ ưỡn ngực, tiện thể liếc nhìn đội bảy một cái.
“Fuck! Tên này muốn bị đánh lắm rồi!” Từ Dương siết chặt nắm đấm, mặt đầy vẻ không cam lòng.
Hàn Sóc liếc cậu ta một cái: “Có bản lĩnh cậu lên đó đánh xem?”
Từ Dương nghẹn lời: “Tớ nói này người nổi tiếng, thương lượng một chuyện nhé! Lần sau cậu có thể đừng chọc ngoáy tớ được không?”
“Ồ, vậy thì thật sự không được.”
“Được rồi!” Đàm Hi quét mắt một lượt, “Tất cả im miệng hết cho tớ.”
Hai người ngừng công kϊƈɦ nhau.
Đàm Hi nhíu mày, đột nhiên nhìn về phía Hàn Sóc: “Lúc nãy cậu nói đội ba qua sông đến thẳng đích hả?”
“U!”
“Bơi qua?”
“Bọn họ làm bè gỗ đơn sơ.”
“Bè gỗ?” Đàm Hi chợt mỉm cười, chỉ là nụ cười đó rất nhợt nhạt, “Xem thường đám người này quá rồi.”
Đừng tưởng rằng bè gỗ là buộc các khúc gỗ lại với nhau là xong, ở đây liên quan đến sự tính toán về mực nước, áp suất cùng với lực nổi và trọng lực vân vân, không phải đơn giản như bề ngoài.
“Ý tưởng của ai thế?”
“Nghe nói là tổ trưởng Trần Tự.”
Đàm Hi nhướng mày.
Thời Cảnh không