Kết thúc cuộc nói chuyện, Lục Chinh sắp xếp lại các báo cáo đã đọc xong, bỏ vào túi đựng tài liệu rồi cất vào trong ngăn kéo.
Đứng dậy, vòng qua bàn công tác, lấy từ trong tủ đứng bên phải ra một lọ dầu hoa hồng.
Thực ra, ngay khi chuông điện thoại vừa đổ là Đàm Hi đã tỉnh lại rồi, có điều cô vẫn chẳng muốn động đậy, vì lười.
Dường như đã lâu lắm rồi cô mới được hưởng thụ đãi ngộ nằm dài trêи sofa và xem tivi.
“Dậy từ lúc nào thế?”
Giương mắt lên nhìn theo bản năng, nhìn thấy ánh mắt mang đầy ý cười của người đàn ông, Đàm Hi nhếch miệng, mặt mày đều cong, đôi mắt đen sáng rỡ lung linh.
“Lúc điện thoại đổ chuông.”
“Đánh thức em à?”
“Không, em ngủ cũng đủ rồi.” Cô duỗi tay ra, “Kéo em dậy nào.”
Lục Chinh làm theo lời cô, mười ngón tay của bàn tay lớn và bàn tay nhỏ đan vào nhau, thoáng dùng sức…
Đàm Hi nương theo lực kéo ngồi dậy, theo quán tính đâm thẳng vào lồng ngực người đàn ông, hơi thở mạnh mẽ quen thuộc ập thẳng vào mặt.
Cô không chịu lui bước, ngược lại còn cố tình sấn tới.
Ừ… Vừa nóng vừa cứng.
“Em cố ý đấy à?” Anh duỗi tay đè cái đầu nhỏ xuống, thấp giọng cười, lồng ngực chấn động.
Đàm Hi lùi lại, liếc mắt nhìn anh sau đó nhìn xung quanh: “Mặt mũi đâu rồi? Ở đâu rồi? Có còn muốn hay không the?”
Ý cười của Lục Chinh càng sâu.
“Nghịch lửa, mà không dập, em cảm thấy có ổn không?”
“Ồ! Thì ra núi băng cũng cháy được cơ à?”
Lục Chinh trực tiếp bịt luôn cái miệng nhanh nhảu của cô.
Nụ hôn triền miên, say đắm không có điểm tận cùng.
Bên tại cô chợt có tiếng anh nỉ non: “Vì em…”
Đàm Hi cũng chẳng biết xấu hổ, đáp lại đầy hào phóng, thậm chí còn một lần thử chiếm đoạt quyền khống chế nữa.
Đương nhiên, cũng không thành công.
Kết thúc nụ hôn, hai má Đàm Hi đã đỏ bừng, ánh mắt ướt át, nũng nịu mềm mại dựa hẳn vào trong lòng Lục Chinh.
“Cởi áo khoác ra.” Anh nói.
Ac…
“Thế này không tốt lắm thì phải?” Cô chớp mắt.
Lục Chinh bật cười, “Em nghĩ anh muốn làm gì hả?”
“Không phải cởi quần áo à?”
“Ngốc!” Đầu ngón tay anh hơi cong, gõ lên đỉnh đầu cô.
Đàm Hi xoa chỗ vừa bị gõ, trong mắt tràn ngập vẻ u oán.
“Lúc đánh đối kháng và lăn qua vũng bùn không bị thương ở đâu à?”
Đàm Hi ngẩn ra, đột nhiên cái miệng nhỏ mím chặt, ánh mắt tràn ngập vẻ ấm ức, không bị thương… mới lạ ấy!
Tuy An An đã khống chế lực rất khá rồi nhưng khi đã động tay thì sao còn có thể cố gắng được nhiều như thế chứ?
Đây chính là cái gọi là quyền cước không có mắt, bị thương là chuyện khó tránh khỏi.
Còn về vụ vật lộn trong vũng bùn, không biết Phó Kiều có tâm hay vô tình mà lại nhét cổ và thành viên đội ba vào một nhóm.
Kẻ thù gặp mặt là đỏ mắt, tay đấm, chân đá, túm tóc, đánh lộn một hồi.
Sau lưng và đầu gối cô toàn là vết bầm tím, đương nhiên đối phương cũng chẳng chiếm được chút tiện nghi nào.
“Đại Điềm Điểm, tình yêu bé nhỏ của anh bị người ta bắt nạt…”
Tuy biết là cố giả vờ quá nửa nhưng trong lòng Lục Chinh vẫn không khỏi xiết chặt lại, “Cởi áo khoác, vén quần áo lên, anh kiểm tra.”
“À.” Lúc này cô cũng không nghĩ lung tung nữa.
Ngoan ngoãn cởi áo khoác ra, chỉ còn một chiếc áo hai dây ở trong.
Lục Chinh trực tiếp giơ tay vén áo lên, bỗng nhiên động tác khựng lại, hơi thở trong nháy mắt trở nên nặng nề.
Vị trí sau eo của Đàm Hi, cái vị trí mà anh yêu thích không buông tay, đã từng vuốt ve qua vô số lần, giờ phút này đã xanh đen cả một vùng.
Tuy biết rằng quá trình huấn luyện sẽ không nhẹ nhàng, một thân da thịt non mịn của cô chắc chắn sẽ ăn không tiêu, khó tránh khỏi va đập các kiểu, nhưng tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Đau lòng, tự trách,