Lên máy bay đủ hết rồi, Hứa Trạch đóng cửa khoang lại, máy bay trực thăng cất cánh trong tiếng vang ầm åm.
Lục Chinh và Thời Cảnh đứng yên tại chỗ nhìn theo ba chiếc máy bay dần bay xa.
“Lão Lục, chúng ta làm thế này liệu có liều lĩnh quá không? Tuy rằng bọn họ đã được huấn luyện một thời gian, nhưng gà mờ thì rốt cuộc vẫn chỉ là gà mờ, sau có thể chống lại diều hâu được chứ?”
“Tiềm lực là phải khai quật ra mới có.
”
“Nhưng nhát cuốc này của cậu cũng bổ hơi sầu rồi…”
“Gà mờ cũng có thể là chim ưng non, hiện tại đưa ra kết luận thì vẫn còn hơi sớm.
” Thời Cảnh chắt lưỡi, “Tôi thì thấy cũng chỉ có đội bảy mới đáng để mắt một chút, hai đội khác hoặc nhiều hoặc ít chỉ có thể miễn cưỡng đối đầu mà thôi.
”
Lục Chinh nhướng mày.
“Đội ba không biết dùng đầu óc, đội sáu khiếm khuyết về thực lực, nhìn tổng thể thì chỉ có đội bảy là phát triển cân đối, nhưng cũng tuyệt đối không phải đối thủ của lữ đoàn Tia Chớp đầu.
Cậu không thấy lo lắng gì à?”
“Lo lắng gì chứ?” “Vợ cậu chứ gì nữa! Đó là tiểu ma vương đấy, đầu lĩnh gây họa, cậu để cô ấy tham gia mà không sợ sẽ quấy loạn cái nồi nước đục này lên à?”
Trong mắt Lục Chinh hiện lên ý cười, “Dù sao cũng đã đục ngầu rồi.
Cô ấy thích nghịch thế nào thì cứ để cô ấy nghịch, trời sập xuống còn có tôi chống, sợ gì chứ?”
Alo! 110 à, ở đây có tên đồ tể bị điện, chuyển giết chó…
Rất nhanh, Chu Dân và Lý Khuê đều từng người lái một chiếc xe việt dã quân dụng chạy tới.
“Ồ? Đám chim non kia đâu rồi?” Chu Dân vừa xuống xe đã nhìn Đông nhìn Tây.
“Vừa đi rồi.
”
Lý Khuê kinh hãi: “Vội như thế ư? Chẳng phải ba giờ mới bắt đầu sao?”
“Bay tới đó chắc cũng tầm giờ ấy rồi.
”
Chu Dân muốn nói lại thôi.
Phó Kiêu nhíu mày: “Cậu muốn nói gì?”
“Tôi sợ lữ đoàn Tia Chớp sẽ mai phục giữa đường.
”
“Bọn họ dám!” Lý Khuê nghe thấy thế thì mắt hổ trừng lên, không tự giác mà cao giọng, “Quy củ còn sờ sờ ra đó, lữ đoàn Tia Chớp có điên cuồng thế nào thì cũng phải làm việc theo quy định!”
“Chưa chắc.
” Thời Cảnh tiến lên.
“Lục tướng, đội trưởng Thời!”
Lý Khuê khó hiểu: “Vừa rồi ngài nói câu kia ý là…”
“Nghiêm khắc mà nói, từ khi bọn họ đặt chân lên máy bay thì diễn tập đã chính thức bắt đầu rồi.
Chiếu theo tác phong trước sau như một của lữ đoàn Tia Chớp thì không thể loại trừ khả năng tốc chiến tốc thắng.
Nếu là như thế, có mai phục dọc đường cũng rất bình thường.
”
Lý Khuê hít vào một ngụm khí lạnh.
Chu Dân và Phó Kiều đưa mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Lục Chinh nghiêm túc: “Lên xe! Tới bộ chỉ huy lữ đoàn Tia Chớp.
”
Trình Cương vừa đi vừa chỉnh sửa lại cổ áo, bước vào phòng tác chiến.
Một cậu lính nhìn thấy anh ta liền đứng lên chào: “Tham mưu trưởng!”
Trình Cương chào lại rồi hỏi: “Lữ trưởng đầu rồi?”
“Đang nghiên cứu chiến thuật ở bên trong.
”
Trình Cương vỗ bả vai cậu ta, động viên mấy câu rồi mới đi vào trong.
“Ôi! Lão Trình, anh tới đúng lúc lắm, qua đây nhìn phòng tuyến mà tôi bố trí đi, từ núi Thái Dương ở phía Tây tới tận đập chứa nước Miệng Cá, trải lưới dọc từ Bắc xuống Nam, thiết lập 60 điểm mai phục…”
Trình Cương nghe anh ta nói xong mới đưa ra cái nhìn của bản thân mình: “… Tôi thấy thế là được rồi, thừa sức đối phó với đám tay mơ kia.
”
“Tay mơ?” Phương Mãn ngẩng đầu lên khỏi bản đồ, hình như có điều kinh ngạc, “Có khoa trương như vậy không?”
Không phải bên trêи đã phải người của bộ đội đặc công tự mình chỉ đạo hay sao, nghĩ chắc phải không quá kém mới đúng chứ.
Trình Cương liên tục lắc đầu: “Một đám sinh viên chỉ biết học, trước đó chưa từng tham gia huấn luyện chính quy bao giờ, tạm thời ôm chân Phật thì liệu có thể đột phá được tới mức nào chứ?”
Dù sao, anh ta cũng không tin.
Nếu những sinh viên trải qua huấn