“Cô đang né tránh vấn đề.”
“Ồ. Vạch trần em gái anh, sẵn tiện làm mẹ anh tức tối khiến tôi rất happy. Như vậy đã đủ thẳng thắn chưa?”
“Đàm Hi!”
“Sao không gọi bà xã nữa rồi?”
“Hừ, cô cũng xứng sao?”
“Không xứng.” Nhún vai, “Cũng không muốn xứng. Dù sao tôi là người, còn anh là tên cặn bã, không cùng chủng loại.”
Hai mắt của Tần Thiên Lâm như muốn phun ra lửa, chuẩn bị túm lấy eo Đàm Hi, Đàm Hi nhanh tay lẹ mắt giơ tay ra…
Chát!
Tần Thiên Lâm bị đánh mạnh một cái, mu bàn tay lập tức sưng đỏ lên.
Đàm Hi vung tay, cô cũng đau chứ bộ!
Không chỉ đau, còn tê nữa!
Nhìn thấy bộ dạng nhe răng trợn mắt của cô, Tần Thiên Lâm cáu lên, “Đáng đời! Đau chết một kẻ vô ơn như cô!”
Một ý cười nhàn nhạt xẹt qua mắt hắn, có khi ngay cả bản thân hắn cũng không thể phát hiện ra được.
“Biến đi! Bớt động tay động chân lại!”
“Lúc nãy không phải cô nhịn giỏi lắm sao?”
“Bà đây có thể nhịn anh được một lúc, những không có nghĩa là sẽ nhịn anh cả đời!”
“Hừ, đây chẳng phải là điều cô luôn muốn hay sao?”
“Muốn bà mẹ nhà anh ấy!”
“Chửi tục thêm một câu nữa thử xem?”
“Định mệnh!”
Thấy hắn ta chuẩn bị ra tay, Đàm Hi vội vàng lết đôi dép lê, nhảy sang phía đối diện, “Anh kêu tôi chửi cơ mà!”
“Ngứa đòn đúng không?” Hắn cũng đứng dậy.
Đàm Hi tiện tay nhặt một cái gối ném qua, trúng ngay đầu.
Nếu biết chuẩn như vậy, cô đã trực tiếp dùng tách trà – ném chết hắn ta!
Tần Thiên Lâm vốn không muốn ra tay, quá lắm thì đâm chọt cô vài câu, ai ngờ đâu cô lại ném thật, ngọn lửa giận trong lòng ùn ùn phun trào.
Một khi đã tức điên lên, nói thế nào cũng phải bắt được con ả này!
Không vì điều gì, chỉ vì không muốn thua kém ai đó.
“Cô đứng lại!”
“Bà đây không ngu, đứng lại đợi anh đến bắt à?” Vừa nói vừa trợn mắt khinh thường.
Cơn tức giận của hắn càng tăng.
Đàm Hi né tránh rất nhanh, giống như một con cá chạch, ba chân bốn cẳng chạy thẳng về phòng. Rầm!
Đóng cửa, cài chốt.
Trốn đằng sau cánh cửa, trái tim bé nhỏ đập thình thịch, “Nguy hiểm quá…”
Không đợi cô nghỉ xả hơi, tiếp đập cửa liền vang lên theo sau!
“Đàm Hi! Có gan thì cô lăn ra đây!”
“Hừ, bà đây không có gan đâu.”
“…” Hắn ta không nói gì, nhưng tiếng đập cửa cứ vang lên liên hồi.
“Chậc chậc chậc, anh xem anh kìa, một thằng đàn ông to xác chơi trò chim ưng bắt gà con với tôi ở đây, mẹ nó, anh không thấy nhàm chán hả?”
“MỞ CỬA.” Phảng phất nghe thấy tiếng nghiến răng, Đàm Hi đành phải coi như mình bị điếc thôi.
“Không mở.”
“Cô dám!”
“Tại sao lại không dám chứ? Có giỏi thì anh xông vào đi?”
Dây dưa qua lại, hai người cứ như đang tranh luận, một người công, một kẻ thủ, quyết không nhường nhau.
“Được, có giỏi thì cô cứ trốn ở trong đó cả đời không ra đi!”
“Đi thong thả, không tiễn!”
Đàm Hi bĩu môi, hơi nghiêng người ngã vào ô chăn, “Con bà nó!”
Ẩm ướt.
Tháo ga giường ra, đổi luôn vỏ chăn, nhét hết tất cả những thứ dơ bẩn xuống gầm giường, sau đó cô mới quay về với chiếc giường ấm áp.
Thật ra, cô rất mệt, rất muốn ngủ.
Khi mở mắt ra lần nữa thì đã là 6 giờ chiều.
Ngáp một cái, lăn qua lăn lại, cọ tới cọ lui, cuối cùng vươn vai một cái đầy thoải mái.
Ba tiếng đồng hồ, coi như đã ngủ