“Không uống à?” Lục Chinh hỏi, thái độ rất tự nhiên.
“Cậu lại có âm mưu gì hả?” Phương Mãn tức giận hỏi.
“Đừng ôm lòng để phòng nặng thế chứ, bạn bè cũ mời cậu uống một ly trà là chuyện bình thường thôi mà, không phải sao?”
Môi mỏng của Phương Mãn mím chặt, giơ tay nhận lấy, “Cảm ơn.
”
Ấy, còn hơi bỏng tay nữa chứ.
Bởi vì một chén trà nho nhỏ mà không khí giữa hai người hòa hoãn lại không ít.
“Lão Lục.
” Phương Mãn uống xong, chủ động mở miệng, “Lính của cậu cũng được lắm.
”
Không phải “tay mơ”, mà là “lính“.
Chứng tỏ đã có thái độ nhìn thẳng thắn, đồng dạng với đó chính là sự khẳng định năng lực.
Rốt cuộc Phương Mãn cũng phải đặt đám sinh viên này vào trong mắt.
Tuy rằng chỉ có ba chữ “cũng được lắm” nhưng ý nghĩa sâu xa trong đó cũng khiến cho Trình Cương phải kinh ngạc không thôi.
So với anh ta, cảm xúc của Lục Chinh lại ổn trọng hơn nhiều.
Ngoại trừ một chút sung sướиɠ chợt lóe qua nơi khóe mắt thì vẫn cứ là vẻ mặt không có cảm xúc gì như cũ.
Anh nói, “Lính của tôi tất nhiên phải tốt.
”
Bừa bãi phóng túng, ngạo khí ngút trời.
“Ha ha ha…” Phương Mãn cười to, vỗ bả vai anh, “Cậu vẫn y như ngày trước, chẳng có gì thay đổi cả.
”
Trong lòng liệu đã tức hộc máu hay chưa, chắc chỉ có mình anh ta biết.
Mười lăm phút sau.
“Báo cáo Lữ trưởng! Bên ngoài có hai người tự xưng là phóng viên do tổng quân khu phái tới, muốn tiến vào phỏng vấn, xin ngài cho ý kiến ạ!“.
“Phóng viên?” Phương Mãn nhíu mày, mãi lâu sau mới nhớ ra đúng là có chuyện này.
Nhưng trước mắt tuy lữ đoàn Tia Chớp đã tiêu diệt được một nửa đội ngũ sinh viên, nhìn tưởng chiến thắng chồng chất, nhưng kết hợp với sự chênh lệch thực lực giữa hai bên thì có thể thấy lữ đoàn Tia Chớp không thể không tốc chiến tốc thắng mà còn rơi vào thế dưới nữa.
Lúc này, sao Phương Mẫn có thể cho phóng viên vào được chứ?
“Nói với bọn họ, nơi này là trọng địa quân sự, người không phận sự miễn vào, muốn phỏng vấn thì tới nơi khác.
”
“Vâng!” Lĩnh mệnh rời đi.
Phương Mãn nói xong mới nhớ ra là Lục Chinh vẫn còn đang ở bên cạnh, ánh mắt không khỏi liếc nhìn qua, chỉ thấy Lục Chinh đang cười như không cười, dường như đã nhìn thấu hết thảy.
Phương Mãn lập tức thấy hai má nóng rát.
Cái mặt già này của anh ta coi như đã mất sạch rồi.
Thổi vậy! Thôi vậy!
Anh ta khẽ ho một tiếng để che giấu sự xấu hổ: “Cùng đi ăn cơm chứ?”
Lục Chinh gật đầu.
“Báo cáo!” Cậu lính vừa rời đi lại quay lại, vẻ mặt nghiêm túc.
“Còn có chuyện gì?”
“Hai phóng viên kia không nghe theo mệnh lệnh, nhất định muốn tiến vào phỏng vấn, sống chết không đi.
”
Sắc mặt Phương Mãn sa sầm, anh ta vốn đang nén giận, lúc này sự tức giận càng tăng thêm.
Cậu lính thầm nghĩ, lại có kẻ không có mắt tới đâm đầu vào họng súng, tạo nghiệt mà…
“Vậy cho người lôi đi…”
“Rõ!”
Rất nhanh, bên ngoài liền truyền tới âm thanh ồn ào, có thể nghe ra là một nam một nữ.
“Chúng tôi do tổng quân khu phái tới, tại sao lại không cho phỏng vấn chứ hả?” Giọng nữ, hùng hổ dọa người.
“Thế này đi, các cậu có thể mời Lữ trưởng Phương ra đây được không, chúng tôi tự nói chuyện với anh ta.
” Giọng nam, ôn hòa nho nhã.
“Không được! Lữ trưởng đã nói nơi này là trọng địa quân sự, người không phận sự miễn vào, tốt nhất là các vị nên tự giác rời khỏi đây, nếu không sẽ bị cưỡng chế chấp hành.
”
“Người không phận sự?” Đột nhiên giọng nữ cao lên, mang theo vài phần sắc bén, “Cậu nghe mà không hiểu à? Chúng tôi là người do tổng quân khu phái tới…”
“Không quan tâm do bên nào phái tới, Lữ trưởng của chúng tôi nói không gặp là không gặp!” Người từng tham gia quân ngũ bình thường cũng luôn tản mát ra mấy phần mạnh bạo.
“Nếu chúng tôi không đi thì sao? Cậu định cưỡng chế chấp hành thế nào hả?” “… Lập tức kéo đi.
”
Đây vốn dĩ chỉ là doanh trại dựng tạm thời nên liệu có bao nhiêu hiệu quả cách âm chứ?
Nội dung cãi nhau bên ngoài rơi vào trong tại mọi người không sót một chút, đừng nói là Phương Mãn, ngay cả Trình Cương cũng thấy thật