Buổi chiều, 16 giờ.
Năm người Đàm Hi vượt qua khu rừng đầu tiên thành công.
16 giờ 40 phút.
Khu rừng thứ hai.
17 giờ 30 phút.
Khu rừng thứ ba.
18 giờ.
Khu rừng cuối cùng.
Giờ phút này, mặt trời vẫn chưa xuống núi, hết thảy vẫn còn kịp.
Cho mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn một cách nhanh chóng, ăn bánh uống nước để bổ sung thể lực.
Đàm Hi lấy năm quả xoài mà hôm qua cô cất riêng đi ra, đôi mắt của mọi người lập tức sáng lên.
“Hơi nhỏ một chút, mọi người ăn tạm đi.
” Nói xong liền phân phát, mỗi người một quả.
Vị ngọt lan từ đầu lưỡi và tận trong tim.
Trong nháy mắt, vẻ mặt của mọi người còn thích chí hơn cả ăn sơn hào hải vị nữa.
Thu dọn vỏ trái cây xong, kiểm tra lại trang bị, cuối cùng còn đeo mặt nạ phòng độc lên mặt.
Đã sang chiều, mặt trời đang xuống núi rất nhanh, theo lý thuyết khí độc buổi sáng đã phải tan hết rồi, nhưng xuất phát từ tính cẩn thận nên Đàm Hi vẫn yêu cầu mọi người đeo mặt nạ phòng độc vào.
“Chuẩn bị xong rồi chứ?” Bởi vì trêи mặt có thêm một món đồ nên giọng Đàm Hi cũng trở nên ong ong nặng nề.
Bốn người còn lại gật đầu.
Thẩm Hàn đeo ba lô của mình lệch sang một vai, sau đó tủm lấy trang bị của Nhiễm Dao, đặt lên đầu vai còn lại, toàn bộ quá trình đều không hề nói lời nào, lẳng lặng làm hết thảy, lẳng lặng tiếp nhận ánh mắt kinh ngạc và bối rối của Nhiễm Dao.
Yên lặng nhìn nhau.
Nhiễm Dao: Không cần đâu, tớ có thể làm được mà!
Thẩm Hàn: Đừng cậy mạnh, miễn cho kéo chân sau.
Nhiễm Dao:…
Cuối cùng, Thẩm Hàn vẫn cứ khiêng ba lô nặng hơn 20 cân của Nhiễm Dao, tiếp tục tiến về phía trước.
18 giờ 15 phút.
Chính thức tiến vào đầm lầy.
Trải qua mười ngày huấn luyện và thao luyện thực tế, bọn họ đã nắm vững phương pháp và kỹ xảo vượt đầm lầy rôi.
Lần này tiến vào thực địa cũng khá là nắm chắc, trong lòng rất tự tin.
19 giờ 40 phút, mặt trời xuống núi, ánh nắng chiều cuối cùng biết mất khỏi mặt đất, năm người Đàm Hi vượt qua đầm lầy thành công, nghỉ ngơi chỉnh đốn một lần nữa rồi lại tiến về phía đại đội máy may trực thăng lục quân đóng quân.
Màn đêm dần buông xuống, vừa lúc che giấu hành tung của cả nhóm.
Chỉ thấy mấy bóng đen lướt qua, quay cuồng tại chỗ rồi cuốn vào trong bụi cỏ ven đường.
Ở phía đối diện chính là nơi hạ trại của đại đội máy bay trực thăng lục quân.
Gió đêm nhẹ lướt, hơi se lạnh.
Hàn Sóc cẩn thận thu tay, bụi cỏ bị vạch ra cũng theo đó khép lại, nhìn từ xa chẳng có gì khác biệt với những bụi cỏ bị gió lay động ở xung quanh cả.
“Fuck!” Hàn Sóc mắng khẽ một câu, “Sao lại là hàng rào điện tử chứ? Thế này tôi rồi… Một khi tới gần sẽ bị phát hiện ngay, sao có thể lẫn vào được?”
Đàm Hi nhíu mày, hỏi cổ, “Quẹt vân tay hay quẹt thẻ?”
“Chờ một chút, tớ xem kỹ lại đã.
”
“Ů.
”
Khoảng hai phút sau, Hàn Sóc thu hồi ánh mắt, nói đây chắc chắn: “Không dùng vân tay cũng không dùng thẻ, họ dùng gương mặt.
”
“Mặt?”
“Ừ… Cụ thể mà nói chính là mắt.
” Hàn Sóc có năng lực nhìn xuyên thấu trong màn đêm rất tốt.
Vừa rồi cô phát giác những người đó ghé mặt lại gần máy cảm ứng, ngoại trừ mắt ra cũng chỉ có thể là trán mà thôi nhỉ?
An An: “Kỹ thuật phân biệt đồng tử.
”
Mắt Đàm Hi sáng lên, quay đầu nhìn cô: “Cậu biết cách công phá không?”
“Hiểu biết nguyên lý, nhưng thao tác cụ thể vẫn phải dựa vào cậu.
”
“Nói thử xem.
”
“Lữ đoàn Tia Chớp có kỹ thuật phân biệt đồng tử mắt theo nghiên cứu phát minh của nhà nước.
Lúc đầu mục đích căn bản là ngăn chặn tiết lộ tin tức ra ngoài, nhưng kỹ thuật trong nước về mặt này rất hạn chế nên trong lúc nghiên cứu phát minh đã có rất nhiều lỗ hổng.
Tuy rằng đã giải quyết được không ít nhưng vẫn có những điểm cho tới nay không có cách nào cải tiến được…”
Kho chứa đựng thông tin đồng tử cần thiết phải liên kết được với thiết bị đầu cuối mới có công dụng phân biệt, nếu không chẳng có cách nào vận hành được cả.
An An nói ít những lời nói lại hàm chứa rất nhiều ý nghĩa,