Hàm răng Trình Cương cũng run lên, không ngờ lại là máy bay không người bắn…
Sau khi doanh trại đạn đạo phòng không thất thủ thì đại đội trực thăng lục quân cũng xong đời.
Không còn có bất kỳ khả năng nào lật ngược tình thế nữa, đã hoàn toàn thua rồi.
Phương Mãn ngã ngồi xuống ghế, tức giận tới mức vò nhàu cả bản đồ bố trí quân sự, sắc mặt trở nên xanh mét, từ xanh sang tím, còn đẹp hơn cả vỉ pha màu bị đổ.
Bên kia, Lục Chinh và Thời Cảnh đã vui vẻ ra mặt.
“Lão Lục, lính do cậu dạy dỗ quả nhiên rất khác biệt!”
“Ů.
”
“…” Không biết khiêm tốn một chút à?
Lúc này, radio lại tự nhiên thông, bên trong truyền ra âm thanh cầm lấy micro, sau đó là tiếng ho nhẹ…
“Giờ đã nghe được chưa?”
“Có thể.
” Một âm thanh rất nhỏ khác truyền đến.
“Được, giờ bắt đầu đi…”
Bắt đầu cái gì?
Phương Mãn và Trình Cương cũng nghe thấy hết, đám sinh viên này còn muốn chơi trò gì nữa đây?
Đàm Hi ngồi ở trêи ghế, trước mặt là micro, hơi gật đầu với bốn người bên cạnh mình, sau đó hít hơi, dồn khí đan điền: “Hôm nay là ngày 30 tháng 9, đúng 10 giờ đêm, còn cách hai giờ nữa sẽ chính thức bước sang lễ Quốc Khánh, rốt cuộc chúng tôi đã dựa vào năng lực của bản thân và sự đoàn kết của tổ đội, lấy được thắng lợi trong đợt diễn tập này, dâng lên cho nước mẹ thân yêu một phần quà sinh nhật độc đáo!”
An An, Hàn Sóc, Nhiễm Dao và Thẩm Hàn đồng thời vỗ tay.
m thanh thông qua micro trong phòng truyền tới tất cả các doanh trướng trong lữ đoàn Tia Chớp.
“Mau nghe đi!”
“Là đám sinh viên kia à?”
“Bọn họ… thắng rồi sao?” “Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Sao có thể!”
“Nói vậy thì cũng có thể giải thích về những tiếng vang lớn vừa rồi.
” “Chà! Một đám tay mơ mà có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy, thật sự… không thể tin nổi!”
Đám binh sĩ bàn tán sôi nổi, bên kia, radio vẫn còn tiếp tục.
“Trải qua ba mươi giờ không ngừng nỗ lực, chúng tôi đã phá hủy toàn bộ cả bộ chỉ huy trêи không và bộ chỉ huy mặt đất của lữ đoàn Tia Chớp, Lữ trưởng và Tham mưu trưởng đồng thời hy sinh!”
Xôn xao…
“Hủy hoại hai bộ chỉ huy ư?”
“Lữ trưởng cũng hy sinh rồi?”
“Cảm giác cứ như cả thế giới đều là trò đùa…”
“Tất cả binh lính còn sống hãy nghe tôi nói đây.
” Đàm Hi lại nói tiếp, “Hiện tại các anh đã bị máy bay không người lái bao vây, lập tức buông vũ khí đầu hàng, tôi sẽ đối xử với các anh như tù binh, nếu không… bắn diệt toàn bộ!”
Đám lính quay sang nhìn nhau, cái quỷ gì thế?
Hiển nhiên vẫn còn chưa tỉnh táo lại.
Đàm Hi: “Các anh còn có năm giây để suy nghĩ… năm, bốn, ba, hai, một!”
Đoàng đoàng đoàng…
Toàn bộ máy bay không người lái đều khai hỏa, chỉ nghe âm thanh mưa bom bão đạn một lần nữa dội xuống, còn kéo dài và mạnh mẽ hơn lần trước.
“Quá láo! Thật sự quá láo!” Phương Mãn vỗ tay lên mặt bàn, chén trà đặt trêи bàn rung lên, tiếng rống giận của anh ta bị những âm thanh đạn pháo át hết.
Sắc mặt Trình Cương trắng bệch, cái này mới đúng là chơi lớn này!
Thời Cảnh vuốt mái tóc bù xù do vừa ngủ dậy, vẫn còn một đám tóc dựng đứng trêи đỉnh đầu, mặt đần thối ra y như tâm tình của anh ta lúc này.
Không chỉ chém đầu thành công mà còn chôn vùi toàn bộ quân địch, ngay cả một người lính nhỏ cũng không tha, lòng dạ đủ đen tối, ra tay cũng đủ độc ác!
Ở bộ đội bao nhiêu năm như thế, đây là lần đầu tiên Thời Cảnh phát hiện ra diễn tập quân sự cũng có thể chơi thành cái dạng này, từ mưu tính nhân tâm, phòng ngừa chu đáo đến sử dụng diệu kế, giấu trời qua biển, có thể nói chẳng khác nào một trận cung đấu oanh liệt!
Đua về thể lực, nhưng thứ dựa vào lại là chỉ số thông minh.
“Lão