Hát xong, bầu không khí dần trở nên dễ chịu hơn, không còn nặng nề như trước nữa.
Suy cho cùng đã có thể về nhà rồi.
Trong mắt mọi người toàn là sự phấn khởi, giống như thú dữ sắp được thả ra khỏi lồng, ai nấy đều dồn sức, chuẩn bị quẩy hết cỡ!
“Nhiễm Dao đâu?” Thẩm Hàn thấy thời cơ thích hợp, không nhịn được bèn lên tiếng hỏi.
Từ lúc rời khỏi lều đến khi ra đến chỗ đáp trực thăng thì không nhìn thấy Nhiễm Dao nữa.
Thẩm Hàn thầm nghĩ có thể cố đến trước, ai biết được vẫn không thấy đầu, nhịn suốt dọc đường, cuối cùng vẫn chịu không nổi.
Hàn Sóc cười hề hề: “Đi theo gấu rồi.”
Ánh mắt dò hỏi của Thẩm Hàn nhìn về phía Đàm Hi.
Đàm Hi gật đầu.
Cô cũng nghe Lục Chinh nói, chứ không nhìn thấy.
Vốn cô còn muốn nhìn thấy “Lão cán bộ” trong miệng Tiểu Công Trúa là thần thánh phương nào, ai ngờ, hai người này chuồn đi nhanh quá, không cho cô cơ hội.
Thẩm Hàn hơi ngượng ngùng: “Cô ấy có bạn trai?”
“Tôi biết!” Từ Dương nhe răng với cổ ta, vẻ mặt nhiều chuyện: “Lúc nãy ở ngoài lều, tôi nhìn thấy họ ôm nhau.
Người đàn ông kia mặc đồ tây thắt cà vạt, trông đẹp trai lắm.”
“Cậu nhìn thấy mặt rồi à?”
“Tất nhiên…” Từ Dương cười hề hề, hơi đắc ý.
Hàn Sóc lườm mắt.
An An vén mắt lên.
Ngay cả Đàm Hi cũng bất giác nhướng mày.
Nói mới nhớ, họ đều chưa gặp được người ấy của Nhiễm Dao.
Lúc ban đầu, sau khi Đàm Hi và Lục Chinh công khai, Lục đại soái ca đã mời họ ăn cơm, còn tiểu không ít tiền.
Vì thế, lúc này cả bọn đều tỏ vẻ tò mò, đợi Từ Dương nói tiếp.
Ai ngờ được…
“Không nhìn thấy.”
Sặc!
Cậu nhìn thấy mặt rồi à?
Tất nhiên… không nhìn thấy.
“Từ Dương, cậu muốn chết phải không?” Hàn Sóc vo nắm đấm, cử động cổ tay.
“Cậu cậu cậu… muốn làm gì?”
“Đánh cậu!”
“Đang ở trêи máy bay đấy nhé, cậu đừng làm bậy, coi chừng rơi xuống…”
Lúc này, ngay cả Lưu Minh cũng không chịu được cậu ta: “Cái miệng của cậu có thể nói điều gì dễ nghe một chút không hả?”
“Đúng vậy!” Trương Quán phụ họa.
Từ Dương bắt đầu kêu oa oa: “Các cậu có phải người một phe với tớ không? Đã nói làm anh em cả đời đâu?”
Lưu Minh: “Ngu.”
Trương Quán: “Ngốc.”
Từ Dương: [Đâm vào tim rồi].jpg
Trời cao đầy mây, dọc đường êm ả.
45 phút sau, trực thăng đạp xuống căn cứ, ba người Phó Kiều, Chu Dân, Lý Khuê đều mặc đồng phục tác chiến màu rằn ri, chào từ phương xa.
Họ dùng cách này để chào đón người chiến thắng.
Tập hợp, nghiêm, nhìn phải thẳng…
Phó Kiểu điều chỉnh đội ngũ, giọng nói quen thuộc văng vẳng bên tai, khiến người ta bỗng dưng thấy thương cảm một cách kỳ lạ
Trong lòng mọi người đều rõ, đây có thể là lần cuối cùng…
Đội ba và đội sáu đã có người bắt đầu khóc.
Đội bảy vì thiếu Nhiễm Dao, nên chẳng có ai gia nhập vào nhóm kia.
Sự nặng nề và buồn bã trong lòng họ chẳng hề nhẹ hơn những người khóc chảy nước mắt kia.
Hai mươi ngày, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Tuy Phó Kiêu nghiêm túc, lạnh lùng, không thân thiện, nhưng vào lúc chia tay, tâm trạng mọi người lại khá là kỳ lạ.
Từ Dương méo miệng: “Quái thật… sao tớ lại thấy không nỡ? Chắc chắn là bị ngược đến đần rồi!”
Tạ Từ vỗ vai cậu ta: “Suy nghĩ thế nào rồi?”
“Thế nào cái gì?”
“Vào bộ đội đặc công với chúng tớ.”
Từ Dương không lên tiếng, nhưng ánh mắt lại lấp lánh.
Khi được gọi đến doanh trại chỉ huy nói chuyện, đối phương hỏi cậu ta có muốn đi lính không, Từ Dương không trả lời ngay, chỉ nói cần thời gian suy nghĩ.
Người đó cho cậu ta một địa chỉ, bên trêи ghi là tổng quan khu XX.
“Thời gian ba ngày, quyết định xong rồi đi đến nơi này điền thông tin, quá