Lưu Diệu thăm dò nhắc đến mấy câu.
“Thu mua?” Đàm Hi cười lạnh, lấy tiền của mình đi mua đồ của mình, não cô có phải bị úng nước đâu?
Không sai, hiện tại đúng là Thịnh Mậu đang ngày càng hoàng kim, nhưng cô không muốn cho hai kẻ họ Đàm đó được hỏi một chút nào cả.
Đàm Thị vốn dĩ là thứ cha mẹ nguyên chủ để lại cho cổ, dựa vào đầu mà phải dùng tiền mua về từ tay người khác:
Lưu Diệu không rõ những khúc mắc ở trong chuyện này, nhưng mối quan hệ giữa “Đàm Hi” và “Đàm Thị” rõ ràng như vậy, anh ta vẫn lờ mờ đoán được một chút, có lẽ là ân oán trong gia đình giàu có, tranh đoạt gia sản gì đó.
Ở đây không nói rõ được ai đúng ai sai, anh ta cũng chẳng phải là sứ giả chính nghĩa gì, chỉ cần nhớ một điểm này: Đàm Hi chỉ ở đâu thì anh ta đánh về hướng đó, không cần nhiều lời!
“Tiếp sau đây phải làm thế nào bây giờ?”
Đàm Hi trầm ngâm một chốc, “Hiện nay Thịnh Mậu nắm giữ được bao nhiêu phần trăm cổ phần của Đàm Thị?”
“Ba mươi bảy phần trăm
“Ít thế thôi à?”
“Vâng, đều là số cổ phần phân tán tập hợp lại, cộng với không ít cổ đông vừa và nhỏ trong Đàm Thị, phân tán rải rác quá mức”
“OK.
Tiếp theo sẽ bắt đầu ra tay từ những cổ động vừa và nhỏ, tôi không cần biết các anh dùng lợi ích để dụ dỗ hay lay động họ bằng tình cảm, nửa tháng sau, tôi phải nhìn thấy kết quả”
“Tôi hiểu rồi.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Đàm Hi gọi cho Vệ Ảnh.
“Hi Tử, lại đi dạo phố hả?”
Đàm Hi bật cười, được lắm, coi cô như là kẻ nghiện mua sắm rồi.
“Không, có chuyện nghiêm chỉnh tìm bà đây”
“Chuyện nghiêm chỉnh?” Đầu dây bên kia rõ ràng đang nghi ngờ, “Được, vậy bà nói thử tôi nghe xem nào?
“Tôi muốn gặp bác Vệ”
“Ba tôi á?!”
“Đúng” Vệ Ảnh bồn chồn: “Đang yên đang lành bà tìm ba tôi làm gì? Định mách tội tôi đấy à?”
“Baby, bà nghĩ nhiều quá rồi” Đàm Hi trầm giọng xuống, khẽ cười, giọng nói mê người.
Quả nhiên bên kia truyền đến tiếng gầm gào, “Hi Tử, bà bà bà… bệnh quá rồi đấy! Bị bà gọi là baby, người tôi như bị điện giật đầy này”
“Đừng có mê luyến chị đây quá, chị sẽ hiểu lầm cô em đang chảy máu mũi đấy nhá..”
“Sắc! Đúng rồi, bà tìm ba tôi có chuyện gì?”
Đàm Hi không hề che giấu, “Tôi nghe nói trong tay bác ấy có cổ phần của Đàm Thị”
“Trước đây thì có, nhưng cuối năm ngoái ba tôi đã chuyển hết tất cả cổ phần bên ngoài công ty của nhà tôi sang tên cho anh tối rồi”
Anh trai của Vệ Ảnh… Vệ Phong?
“Bà cho tôi xin số điện thoại của anh là được không?”
“Không thành vấn đề” Vệ Ảnh đọc một dãy số, đọc xong còn nói: “Tôi không rõ cụ thể là muốn làm gì, nhưng dựa vào sự ăn ý giữa hai chúng ta có thể đoán ra được một chút.
Cho dù thế nào, chỉ cần bà cần thì cứ việc nói, tôi đều sẽ đứng về phía bà vô điều kiện” Cho dù đối diện là ba ruột hay anh trai ruột của cô.
Đàm Hi thấy ấm áp trong lòng, “Ừ”
Buổi tối hôm đó, cô liên lạc được với Vệ Phong, hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt.
Ngày hôm sau, mười giờ sáng, hai người gặp nhau tại một quán cà phê ở khu trung tâm thành phố.
Trước tiên là ôn lại chuyện cũ, sau đó bàn công chuyện.
“… Em muốn mua lại cổ phần Đàm Thị trong tay anh à?”
“Vâng”
“Tại sao?” Vệ Phong nhìn cô thăm dò.
Đàm Hi nhún vai, không hề áp lực: “Không sai, chính là như anh nghĩ đấy.”
Vệ Phong hơi ngẩn người, chớp mắt đã khôi phục lại bình thường: “Tuy em là bạn của Tiểu Ảnh, nhưng làm ăn là làm ăn, tình cảm là tình cảm”
“Đương nhiên là vậy rồi.”
Người đàn ông nghiêm chỉnh lại, đáy mắt ánh lên ánh sáng sắc bén, “Cổ phần là 5%, sáu triệu”
Đàm Hi cười xảy, ung dung nhấp một ngụm cà phê rồi chậm rãi lên tiếng, “Anh đừng đánh giá quá cao Đàm Thị”
“Sao nào? Đàm tổng thấy không đáng mức giá đó à?”
“Không sai” Đàm Hi đặt cốc cà phê xuống, đáy cốc chạm vào khay kêu vang.
Cô ngồi thẳng người lên, “Báo cáo tài chính nội bộ Đàm Thị cho thấy rằng, tỷ lệ tăng trưởng lợi nhuận trong ba năm gần đây liên tục suy giảm.
Tuy giá trị tuyệt đối vẫn duy trì ở một con số tương đối cao nhưng tiềm lực cũng chỉ dừng lại ở đó”
“Vệ tổng cảm thấy, một công ty như vậy còn có thể duy trì phát triển được bao lâu nữa?”
Vệ Phong liếc nhìn cô, “Bản báo cáo tài chính nội bộ? Thứ cơ mật như vậy sao em lại có được?”
Đàm Hi ung dung di chuyển cốc cà phê, ngón tay cái chà sát liên tục ở cạnh cốc, “Muốn có đương nhiên sẽ có thôi.”
“Sao anh biết được lời em nói là thật hay giả chứ? Dù sao bản báo cáo tài chính công khai của Đàm Thị, ba năm liên tiếp đều giữ được tốc độ tăng trưởng ổn định”
“Vậy sao?” Đàm Hi cong môi, “Nếu nói như anh thì lợi tức từ chỗ cổ đông đó cũng tăng lên rồi đúng không? Nếu đã như vậy cho dù em có dám mở lời mua lại cây rung tiền trong tay anh, thì anh cũng sẽ không bán.
Được, vậy chuyện này coi như em chưa hề nhắc đến, dừng lại tại đây thôi.”
Nói xong, Đàm Hi đứng dậy, làm ra vẻ như định rời đi.
Gần xanh trêи trán Vệ Phong nổi lên, cuối cùng…
“Đợi đã!”
Đàm Hi bước lại, hai tay chắp ra sau lưng, dáng vẻ như đã quá tính toán quá rõ ràng: “Thế nào? Vệ tổng đã nghĩ kỹ chưa?”
“Em có thể trả được bao nhiêu?”
Đàm Hi đưa ra một ngón tay.
Vệ Phong nổi giận: “Nhóc con, đừng có bắt nạt người khác quá đáng”
“Anh là anh trai của Tiểu Ảnh Tử, em có bắt nạt ai cũng không dám bắt nạt anh! Một triệu mua lại một nửa cổ phần trong tay anh, một nửa còn lại để cho anh”
Mua một nửa, giữ một nửa?
Định giở trò gì vậy chứ?
Có kiểu làm ăn như vậy nữa sao?
Trong lòng Vệ