Hiệu trưởng và chủ nhiệm khoa nhìn nhau, họ cũng cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.
Đàm Hi xuất thân từ Đại học T, cô được nhận thưởng, tất cả trường học cũng được vinh dự, nghĩ lại thì chắc chắn điểm đầu vào khoa Nghệ thuật sang năm sẽ lại thiết lập kỷ lục cao hơn nữa.
Nhưng vui thì vui, hôm nay họ đến đây vẫn còn mang theo một nhiệm vụ nữa.
“Giáo sư Phạm, phía trường học định tổ chức một buổi lễ tuyên dương cho em Đàm Hi.
Nhân cơ hội này, toàn trường sẽ đều có mặt.
Ngài và giáo sư Khương thế nào cũng phải lên phát biểu vài câu đúng không?” Chủ nhiệm khoa tươi cười, thậm chí còn dùng cách xưng hô ngài, thái độ vô cùng tốt, khiến người ta không nói nên lời.
Điều quan trọng là Phạm Trung Dương cũng không hề thấy có gì cả, ngay cả Khương Mi cũng coi đó là điều bình thường.
Chủ nhiệm khoa tỏ ý rằng, một người làm công tác hành chính ở trước mặt một nhóm người làm nghệ thuật, nói cũng không dám lớn tiếng, từ ngữ cũng không dám nghiêm khắc, chỉ sợ đắc tội những bậc tai to mặt lớn thế này, trong lòng thực sự quá là khổ sở.
Ông ta nháy mắt ra hiệu cho hiệu trưởng: Lão già, thời điểm then chốt đến rồi, ông đứng ra nói giúp đôi câu, đỡ lời cho tôi đi mà!
Hiệu trưởng khẽ ho, trao cho chủ nhiệm khoa một ánh mắt chớ có nôn nóng, rồi lại bắt đầu nói chuyện với Khương Mi nhìn có vẻ dễ nói chuyện hơn: “Giáo sư Khương, ngài xem… ý của phía trường học, chúng ta cũng không tiện công khai làm trái lại.”
Khương Mi xua tay: “Tôi thì không sao hết, thế nào cũng được.
Nhưng Đàm Hi là đệ tử cuối cùng của thầy Phạm, chuyện này tôi không làm chủ được.”
Hiệu trưởng và chủ nhiệm khoa đồng loạt nhìn về phía Phạm Trung Dương.
Phạm Trung Dương cau mày, dường như có điều gì bất mãn.
Nói thật lòng, Phạm Trung Dương không hề tỏ thái độ gì khi chủ nhiệm khoa nhắc đến chuyện đó đã chứng tỏ là ông không đồng ý lắm với lời đề nghị đó rồi.
Là một người thầy, đương nhiên ông hy vọng học trò của mình càng xuất sắc càng tốt, nhưng cũng không phải để lấy thể diện cho ông, mà là cho học thức của bản thân, rồi trèo lên đỉnh cao, cuối cùng đi ra khỏi cánh cửa quốc gia, ảnh hưởng đến thế giới.
Nếu không tại sao lại có cách nói rằng – trong trái tim mỗi nghệ thuật gia đều có một giấc mộng anh hùng có vẻ như là hoang đường chứ? Phạm Trung Dương cũng không phải là ngoại lệ.
Nhưng trong quá trình này có cô độc, có gian khổ, nếu như không có định lực và sự bền lòng mạnh mẽ thì sẽ không thể tiếp tục được.
Dưới tình huống đó, sự mê hoặc đến từ thế giới khác, ví dụ như danh lợi, tiền bạc, địa vị sẽ dần dần thôn tính linh cảm và sự kϊƈɦ thích sáng tác của một người họa sĩ.
Những trường hợp tương tự như trong bài học xương máu “Thương Trọng Vĩnh*” Phạm Trung Dương đã được chứng kiến quá nhiều rồi.
*Thương Trọng Vĩnh: một tác phẩm của Vương An Thạch, một chính trị gia, nhà văn thế kỷ 11.
Nội dung kể về tác giả gặp một người tên Phương Trọng Vinh.
Năm 5 tuổi, Phương Trọng Vinh đã có thể sáng tác ra bài thơ rất hay.
Bố Vĩnh rất vui mừng, thường dẫn Vĩnh tham gia các hoạt động xã giao để kiếm lợi.
Sau đó, vì không được tiếp tục bồi dưỡng giáo ɖu͙ƈ, Vĩnh dần trở thành một đứa trẻ rất bình thường.
Thông qua đây, muốn động viên bản thân và mọi người phải học tập chăm chỉ, không để mai một tài năng.
Số họa sĩ bị thất bại vì như thế vẫn còn ít hay sao?
“Lễ tuyên dương thôi miễn đi, quá khoa trương”
“Nhưng..”
“Thông báo trong phạm vi toàn trường là được rồi, không cần thiết phải làm náo động lên như thế.
Nhóc con, ý em thế nào?” Ông quay sang nhìn Đàm Hi.
“Em nghe theo thầy!”
Lúc này trêи mặt Phạm Trung Dương mới hiện lên nụ cười hài lòng.
Trẻ nhỏ dễ bảo.
Chủ nhiệm khoa giống như quả bóng da bị xì hơi, cả người ỉu xìu…
Cơ hội thể hiện tốt như thế, sao lại từ chối được chứ!?
Phía trường học còn đặc biệt chỉ định tận dụng cơ hội lần này liên hệ với mấy đài truyền hình để quảng cáo miễn phí một lần cho Đại học T.
Nhưng giờ tan tành mây khói luôn rồi…
Sau khi rời khỏi tòa nhà văn phòng trường, Đàm Hi tiễn Phạm Trung Dương và Khương Mi đến cổng trường đợi xe.
“Được rồi, đến đây thôi” Phạm Trung Dương xua tay, ra hiệu cho cô không phải tiễn nữa.
Khương Mi gật đầu phụ họa: “Trời nóng lắm, dễ bị cảm nắng.
Em về trước đi, xe sắp đến rồi” Đàm Hi coi như không nghe thấy, chạy vào một cửa hàng tiện lợi ở gần đó, rất nhanh sau đó đã thấy cô chạy ra mang theo ba chai nước suối.
“Thầy, giáo sư Khương, hai người uống nước đi.”
“Em đúng thật là, trời nóng thế này còn chạy đi chạy lại không ngại phơi nắng à.” Đôi mắt Khương Mi lộ vẻ đau lòng.
Phạm Trung Dương không nói gì, vẻ mặt cũng hơi đau lòng.
“Nhóc con, em có trách thầy không?”
“Khụ khụ..” Đàm Hi đang ngửa đầu uống nước, suýt nữa thì bị nghẹn, “Gì cơ?”
“Từ chối lễ tuyên dương, đồng nghĩa với việc ném cơ hội được nổi tiếng của em ra ngoài cửa sổ..”
Đàm Hi lắc đầu: “Lễ tuyên dương toàn trường thì nổi tiếng được gì chứ?”
Khóe miệng Phạm Trung Dương khẽ giật, sặc, vậy là cô học trò thân yêu của ông từ chối không phải bởi vì muốn chuyên tâm học tập mà là nhìn không thấy đã mắt à?
“Đàm Hi em muốn nổi tiếng thì sao có thể chỉ giới hạn trong trường Đại học T thổi được chứ, dù có thế nào cũng phải nổi tiếng toàn thế giới luôn, có đúng không thấy?”
“Thưa thầy, thầy yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ không giới hạn ánh mắt chỉ dừng lại ở ba tấc đất trước mặt đầu, phải biết nhìn xa trông rộng!”
“.” Ý tôi muốn biểu đạt cái này à? Phạm Trung Dương không khỏi oán thầm, sao bản thân ông ta lại không hề biết nhỉ?
Được lắm! Hoàn toàn bị cô nhóc này làm cho hoa mắt chóng mặt luôn rồi.
“Hừ! Cho dù có trách hay không, dù sao đã thành thế này rồi, cho dù trong lòng có không ổn thế nào thì cũng phải nín lại cho tôi!”
Đàm Hi cười he he, “Sao thế được ạ? Không trách, không trách, tuyệt đối phục tùng”
Phạm Trung Dương năng gọng kính lên, nặng nề hừ một tiếng: “Thế còn tạm được”
Đừng nói đến Đàm Hi, ngay cả Khương Mi ở bên cạnh cũng không chịu đựng nổi tính cách kiêu ngạo đó của ông.
Trêи mạng vẫn hay nói thế nào ấy nhỉ?
Đàn ông một khi đã dở hơi thì cũng chẳng có chuyện của phụ nữ nữa.
Phạm Trung Dương cho rằng, cái câu “nổi tiếng toàn cầu” đó của Đàm Hi chẳng qua chỉ là lời nói đùa, nhưng không ngờ mới ngủ một giấc tỉnh dậy, sự việc đã thực sự phát triển theo chiều hướng đó rồi.
Khoảng hai giờ chiều, trêи weibo xuất hiện một bài đề