“Đưa cô? Đi cùng?” An Hoán nhìn cô ta bằng ánh mắt kỳ quái.
Lisa thoáng chốc đã hiểu ra mình đã tự đa tình rồi, nhún vai, cố gắng tỏ vẻ không sao hết, “Hey! Đừng lo lắng, tôi đùa thôi mà.
Anh đã trả tôi tiền, nhất định tôi sẽ giúp anh, anh yên tâm đi”
“Ü”
Lisa cúi đầu, lắc lư chiếc lắc tay, viên kim cương được khảm vào bên trong tỏa sáng lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, còn có chút chói mắt.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cổng vào sân bay Geneva.
n Hoán lấy ví tiền, Lisa đã trả tiền cho lái xe, “Để tôi”
Hai người xuống xe, đi vào sảnh chờ bay chuyển quốc tế.
n Hoán mua vé máy bay một chặng từ Geneva về thủ đô gần nhất, Lisa vô tình nhìn liếc qua cuốn hộ chiếu hắn cầm trong tay, bỗng chốc kinh ngạc.
“Anh là người Hoa Hạ?!”
n Hoán thu hộ chiếu lại, không nói gì.
“Trời ơi… rõ ràng giọng của anh giống người Australia.”
“Tôi là người nước nào có liên quan gì đến cô không?”
“Không liên quan n Hoán đi đến một góc, tìm đại một vị trí ngồi xuống, nhìn Lisa, rồi lại chỉ xuống bên cạnh.
Ý là bảo cô ta ngồi xuống đây.
“Hey, chuyến bay của anh mấy giờ cất cánh?”
“Một tiếng nữa.”
“Ở… Vậy bây giờ anh phải tranh thủ thời gian đi qua kiểm tra an ninh đi chứ?”
“Chuẩn bị đây.” n Hoán nói xong, móc một xấp đô la kín đáo đưa cho cô, “Cầm lấy.”
Lisa hơi ngây người, lập tức cười tươi rói, khóe mắt dường như cũng sáng bừng lên theo.
Cô vốn là một cô gái có tướng mạo cũng khá, khi nở nụ cười càng quyến rũ hơn: “Cảm ơn anh! Đây là công việc nhàn nhã nhất tôi từng làm, không phải bán nụ cười, cũng không cần bán thịt, cảm ơn anh, John!”
Ân Hoán nhíu mày, “Có lẽ, cô có thể nghĩ đến việc đổi nghề”
“Không không không, đây chỉ là công việc làm thêm của tôi thôi.”
“Vậy nghề chính của cô là gì?”
“Anh có tin được không, tôi vẫn còn là sinh viên đại học đấy?”
n Hoán nhìn cô ta, ánh mắt sáng tối bất định.
“Phụt!” Lisa không nhịn được, bật cười thành tiếng, đôi mắt óng ánh nước, “Tôi lừa anh đấy! Không phải là anh tin tôi rồi đấy chứ?”
Ân Hoán lạnh lùng liếc nhìn cô ta, rồi nhìn ra chỗ khác.
Bởi vậy, cũng bỏ lỡ mất tia đau thương hiện rất nhanh lên trong mắt cô gái, sau đó là nụ cười che giấu.
Thuyền đi qua, không để lại dấu vết trêи nước nữa.
“Haizzz, John, anh đã kết hôn chưa?” Cô hỏi, dường như chỉ là tò mò đơn thuần.
“Chưa”
“Vậy thì chắc chắn là có bạn gái rồi đúng không?”
Ánh mắt lạnh lùng cứng rắn bỗng chốc trở nên mềm mại, “Có”
“Cô ấy có đẹp không?”
Trong đầu n Hoán hiện lên gương mặt với ngũ quan xinh đẹp của Sầm Uất Nhiên, vợ của hắn là đẹp nhất.
Lisa thấy gương mặt tươi tắn ấy của hắn, “Xem ra là rất đẹp rồi!”
“Cô ấy cũng là người Hoa Hạ à?”
“U”
“Hai người ở bên nhau bao lâu rồi? Định bao giờ kết hôn?”
Gương mặt người đàn ông bỗng chốc trở nên nghiêm nghị, ánh mắt cũng chợt trở nên âm u: “Cô hỏi nhiều quá rồi đấy”
Lisa cười ngượng ngùng, “Xin lỗi”
Cô chỉ tò mò, người phụ nữ như thế nào mới có thể làm rung động được con người lạnh lùng băng giá như hắn.
Đột nhiên n Hoán ngẩng đầu lên, dỏng tai lên lắng nghe, dường như đang nghe ngóng điều gì.
Lisa nhìn xung quanh, ngoài một người phụ nữ đang đứng cách đó không xa chuẩn bị đi về hướng nhà vệ sinh, thì không phát hiện ra có điều gì bất ổn cả.
“Anh đang làm gì vậy?”
n Hoán nhíu mày, vừa rồi dường như hắn đã nghe thấy được giọng của Nhiên Nhiên.
Lisa không nghe thấy hắn đáp lại, liền im lặng đứng lên, nhìn đôi mắt người đàn ông như súng máy quét qua, tìm kiếm khắp nơi.
Lúc này, trêи loa phát thanh đang thông báo giục hành khách nhanh chóng lên máy bay, n Hoán nằm trong số đó.
Nhưng hắn vẫn coi như không nghe thấy gì…
Đã bao lâu rồi hắn không được nghe thấy giọng cô ấy?
Thậm chí n Hoán còn không dám đếm kỹ…
Ba tháng?
Nửa năm?
Dường như đó đã là chuyện của kiếp trước vậy.
Còn kiếp này, vợ hắn không còn là của hắn nữa, hạnh phúc cũng không còn thuộc về hắn nữa.
“John, anh đang tìm gì vậy? Nói ra đi, tôi có thể tìm giúp anh”
“Vợ tôi” Câu nói này hắn dùng tiếng Trung.
Lisa nghe không hiểu, hai mắt mờ mịt.
“Anh mà còn không đi nữa là sẽ để lỡ chuyến bay đấy” Lisa chỉ có thể dùng cách này để nhắc nhở hắn.
n Hoản bỗng chợt hoàn hồn lại.
Đúng vậy, hắn đang ở châu u, ở Geneva, Sầm Uất Nhiên sao lại xuất hiện ở đây được chứ?
Ân Hoán xách vali, đứng dậy, thân hình cao lớn đi vào trong bóng tối, rồi lại khôi phục lại dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng.
“Tôi đi đây”
Lisa nhìn hắn mỉm cười, đặt tiền vào trong túi xách, đứng dậy, “Cảm ơn thù lao anh trả, tôi rất hài lòng.”
n Hoán xua tay, “Tôi đi đây, nếu như có thể, cô vẫn nên đổi… công việc làm thêm đi thì hơn.”
Nói xong, sải bước rời đi.
Lisa nhìn theo bóng lưng người đàn ông đi xa dần.
Cô chớp mắt, ép cho nước mắt chảy ngược vào lại trong, “Hy vọng chúng ta vẫn còn được gặp lại nhau, John.”
Cho dù không thể gặp lại, cô ta cũng sẽ mãi mãi ghi nhớ, đã từng có một người đàn ông Hoa Hạ tặng cho cô ta một chuỗi lắc tay, không phải để có được thân thể cô ta, cũng không phải để thỏa mãn ham muốn về xác thịt.
Cho đến khi chuyến bay của n Hoán cất cánh, Lisa mới rời đi.
Giữa đường, cô ta đi vào nhà vệ sinh, gặp phải một phụ nữ châu Á xinh đẹp.
“Xin lỗi…”
“Không sao?
Lisa bất giác ngẩng đầu lên, một gương mặt người phương Đông đập vào mắt, ngũ quan tinh tế, làn da trắng trẻo, tuy chỉ trang điểm nhẹ, nhưng lại giống như có ánh đèn chiếu rọi, tự mang ánh sáng.
Cô nghĩ, có khi nào người con gái John yêu cũng như vậy hay không?
Ừm, vậy thì đúng là rất xinh đẹp, chẳng trách lại khiến hắn yêu thương như vậy, đối xử chân thành như vậy…
Sầm Uất Nhiên đi giày cao gót nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh, tay cầm điện thoại, dường như có vẻ nôn nóng: “Anh đến đây thật rồi à?! Giang Dự, anh