“Đàm Hi, bây giờ tôi khiến chiến với cô, có dám nhận lời khiến chiến không?” Ngô Sở Điền cười với dáng vẻ cảm thấy rất hơn người.
“Tại sao tôi phải nhận lời chứ?” Đàm Hi mỉm cười nhìn cô ta, lời nói ra có thể tức chết người khác, “Cô là cái thá gì?”
Người phụ nữ trợn tròn đôi mắt, đã tức giận đến cực điểm.
Đàm Hi tiếp tục làm người ta tức đến điên người, “Nếu cô là bạn gái cũ của Lục Chinh, vậy tôi có thể miễn cưỡng xem cô là tình địch, nhưng cô có phải không?”
Sắc mặt Ngô Sở Điện tái đi, vết thương đã kết vảy lại bị chọc vào, máu tươi lồ lộ dưới ánh sáng mặt trời.
Cái miệng đó của Đàm Hi, còn bén hơn lưỡi câu.
Lục Chinh hơi nhíu mày, nắm lấy tay cô.
Đàm Hi nhìn thì có vẻ bình thản, thành thạo, nhưng thực tế trong lòng đang vô cùng bực bội, nên lúc này Lục Chinh đã đụng vào ngay họng súng.
Đàm Hi thu tay về, không cho anh nắm.
Cô nhìn nghiêng qua, ánh mắt nóng cháy như thiêu đốt, “Anh tự nói đi, anh với cô ta có quan hệ gì?”
Trong đôi mắt Lục Chinh thoáng qua vẻ không biết phải làm sao.
Anh biết cô để bụng chuyện gì, không khỏi có chút đau lòng, liền nhẹ giọng, nói: “Cấp trêи và cấp dưới.”
Một người là Thiếu tướng, một người là lính.
Chẳng phải cấp trêи với cấp dưới sao?
Đàm Hi hài lòng, mặt Ngô Sở Điền tái nhợt.
Ông Cát ngây người tại chỗ, ánh mắt đều tập trung vào Lục Chinh và Đàm Hi.
Đến lúc này, ông ta mới tin, hai người quen nhau không phải đùa giỡn.
Không sai, trước đó ông Cát vẫn cho rằng, Lục Chinh chỉ ham muốn cái mới mẻ mà thôi.
Tuy Đàm Hi đã gặp qua người nhà họ Bàng và Lục, nhưng vấn đề tuổi tác bày ra đó, khiến người ta cảm thấy không đáng tin.
Hơn nữa, tính cách hai người khác hẳn nhau.
Đàm Hi hướng ngoại, Lục Chinh hướng nội, có thể nói là hai đầu thái cực, càng tăng thêm tính bất khả thi trong mối quan hệ này.
Dù sao ông Cát vẫn giữ thái độ không ủng hộ.
Nhưng chỉ vừa mới lúc nãy, Lục Chinh ra mặt không một chút do dự, rất chân chó hưởng ứng ngay lời của bạn gái, thậm chí không tiếc việc tổn thương người đã từng là “chiến hữu“…
Được rồi, không phải là “chiến hữu”, cùng lắm chỉ là đồng nghiệp thôi.
Nhưng anh lại không hề nể mặt, thái độ cứng rắn, giống như sợ Đàm Hi chịu oan ức, giống chó mẹ bảo vệ chó con.
Ông Cát đột nhiên hiểu ra, tự ông ta làm ra bao nhiêu chuyện, không chỉ đẩy Đàm Hi càng ngày càng xa, mà còn đẩy khoảng cách với Lục Chinh ra xa hơn nữa.
Sao ông ta lại…
Hổ đổ như vậy!
Ông ta hối hận vô cùng.
Thái độ của Lục Chinh như vậy không chỉ khiến ông Cát tỉnh ra, mà còn giống như chậu nước lạnh đổ xuống ngay trêи đầu Ngô Sở Điền, lạnh người, còn lạnh tim hơn.
“Đáng không?” Cô ta hỏi, ánh mắt nhìn Lục Chinh đầy vẻ bị thương và đau khổ, sự dè dặt và tự kiềm chế từng có trước sự đả kϊƈɦ này đã không còn tồn tại nữa, “Cô ta có gì tốt chứ?”
Người đàn ông căng mặt ra, ánh mắt âm u: “Những điều này đều không liên quan đến cô.”
Ha Ha…
Không liên quan?
Sau cùng, cô ta lại thua bởi một cô gái như vậy.
Không cam tâm…
Đàm Hi cong môi lên, đón lấy ánh mắt u oán của Ngô Sở Điền, tâm trạng rất tốt, “Không phải có muốn khiêu chiến với tôi sao? Được thôi, vừa hay ở dưới có khu bắn súng, chúng ta đọ súng thì thế nào?”
“Cô muốn đọ súng với tôi?” Đối phương nghe xong cảm thấy không thể tưởng tượng nổi liền cười phá lên.
“Đúng vậy.” Đàm Hi gật đầu, bây giờ là bà đấy nhịn không được muốn ép cô, chứ không phải cô tự tìm tới thách đấu.
Người trước ở thế chủ động, còn người sau là kẻ bị động.
Cô vẫn