Chạng vạng, thủ đô, nhà họ Cố.
“Lão gia, buổi tối đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.” Bà иɦũ ɦσα từ trong bếp bước ra, đi tới phòng khách.
Cố Nghiệp nghe vậy, đặt tờ báo trêи bàn, tiện thể đưa cổ tay lên xem giờ, vừa đúng lúc này, Cố Hoài Ngọc đưa vợ và con vào nhà.
“Ba.” Hai vợ chồng gọi.
“Ông nội!” Cố Tử Hàng gọi.
Nhìn thấy cháu trai trưởng, khuôn mặt nghiêm túc cứng nhắc của Cố Nghiệp hiện ra một nụ cười, “Thằng nhóc thối, ông ôm nào!”
Cố Tử Hàng bước tới bằng đôi chân tròn ú nu, hì hục hì hục nhào vào lòng ông nội, nũng nịu nói: “Hàng Hàng không thối, thơm!”
Cố Nghiệp dở khóc dở cười.
Cố Hoài Ngọc treo áo khoác lên giá, đổi một đôi dép, đến bên ghế sofa ngồi xuống.
Không khỏi nhìn bốn phía: “Ba, sao chỉ có ba ở nhà vậy? A Sâm và A Cẩn đầu rồi?”
Nhắc đến Cố Hoài Sâm, sắc mặt Cố Nghiệp liển trầm xuống.
Trong khoảng thời gian này, số lần Cố Hoài Sâm về nhà càng ngày càng ít, lần trước về cũng đã là nửa tháng trước rồi.
“Con đi trả lời điện thoại ạ.” Cố Hoài Ngọc tìm đại một câu nói dối, đứng dậy đi lên sân thượng.
Cố Nghiệp biết anh ta muốn làm gì, nhưng không ngăn cản.
Tuy ông rất không hài lòng với Cố Hoài Sâm, nhưng dù sao cũng là con út, từ nhỏ yêu thương cho tới lớn, suy cho cùng vẫn không nỡ.
Cổ Hoài Ngọc gọi bằng di động trước, nhưng không ai nghe máy.
Anh suy nghĩ, sau đó dùng máy bàn gọi, điện thoại vang lên rất lâu mới có người tiếp.
“A 10.”
“A Sâm, là anh”
“Anh Cả, có chuyện gì vậy?
“Đừng quên hôm nay về nhà ăn cơm đấy.” Cố Nghiệp không phản đối việc con cái dọn ra ở riêng, nhưng chủ nhật phải về nhà, ngủ lại một đêm, ngày hôm sau ai về nhà nấy.
“Đã cuối tuần rồi ạ?”
“Nếu không thì sao?” Cố Hoài Ngọc tức đến không biết phải làm sao, “Nghe nói dạo gần đây chú nhận không ít đơn hàng, ngay cả tập đoàn Hoằng Cốc cũng thành công?”
“Vâng, ngày mai ký hợp đồng chính thức rồi.”
“A Sâm, đừng tự ép mình quá, phải kết hợp giữa công việc và nghỉ ngơi chứ.”
“Vâng.” Cố Hoài Sấm thuận tiện đáp ứng một tiếng.
Loại giọng điệu này…
Cố Hoài Ngọc đoán Cổ Hoài Sâm căn bản không thèm để lời nói này trong lòng, thậm chí còn coi như gió thổi qua tại, thổi qua rồi thôi.
Thôi kệ!
Mỗi người có suy nghĩ khác nhau, không ép buộc được.
“Được rồi, mau về đi, tuy ba không nói gì, nhưng trong lòng vẫn mong ngóng chú lắm đấy.”
Người ta thường nói hoàng đế yêu con trai trưởng, người dân yêu con trai út.
Nếu nói Cố Hoài Ngọc là bị gậy đánh đến lớn, thì Cố Hoài Sâm chính là được ngâm từ trong hũ mật mà lớn.
Bên đó trầm mặc, một lúc sau mới nói: “… Vâng, giờ em về, chắc khoảng… 20 phút nữa.”
“Yên tâm đi, anh thay chú dỗ ba cho.”
Ngắt điện thoại, Cố Hoài Ngọc thở một hơi thật dài, đột nhiên ánh mắt dừng lại, rơi trêи cái ghế nằm ở góc nghiêng bên phải, ở đó có một đôi chân đang lộ ra.
Bước về trước mấy bước, tránh khỏi chỗ khuất, liền bắt gặp một người nằm trêи đó, quyển sách mở ra được đậy lên trêи mặt, dáng vẻ nhàn nhã.
“A Cån?”
Người đang nằm liền động đậy, đưa tay lấy quyển sách xuống, để lộ ra khuôn mặt đẹp trai ấm áp.
“Anh Cả?”
Mắt Cố Hoài Ngọc lóe sáng, “Anh ra gọi điện thoại.
Sao không vào phòng ngủ? Ở đây vừa nóng vừa bí…”
“Em không ngờ lại ngủ quên.”
“Bình thường làm việc đừng để mệt quá, chú ý nghỉ ngơi.”
“Thật ra vẫn ổn, không mệt lắm.”
Hai người lại trò chuyện thêm đôi ba câu.
Tuy trêи mặt Cố Hoài Ngọc không biểu lộ ra, nhưng trong lòng lại than thở, bây giờ A Sâm cố sức làm việc, một mặt là để quên vết thương lòng, mặt khác chỉ sợ là cảm thấy uy hϊế͙p͙, mới đành phải thu