Dáng vẻ Đàm Hi có chút dao động.
Hắn… thế mà lại biết được!
Thật ra, Dịch Phong Tước vẫn luôn ra tay từ chỗ giấy chứng khoán, thế là vừa hay nhắm phải n Hoán.
Từ đó liên tưởng đến người sở hữu tờ chứng khoán đó là Viêm Hề.
Năm ấy, lúc cô chạy trốn không chỉ đem theo tội chứng rửa tiền của Hồng Hâm mà còn tờ giấy chứng khoán chưa ghi rõ tên trị giá hai trăm triệu.
Vào lúc này, Sam lại điều tra được việc gặp gỡ bí mật của n Hoán và Đàm Hi.
Ba chuyện đặt chung với nhau, không khó để phát hiện ra sự trùng hợp trong đó.
Viêm Hề và Đàm Hi, rốt cuộc có quan hệ gì?
Trong lòng người đàn ông đặt một dấu chấm hỏi.
Còn việc đoạn video”, chỉ là công cụ để Dịch Phong Tước dùng để thăm dò và chứng minh mọi thứ.
Sau đó, hắn đã thành công.
Năm ấy, lúc điều tra Viêm Hề, hắn đã biết người con gái này không chỉ có thiên phú về mặt giao dịch, mà về lĩnh vực máy tính cũng rất xuất sắc.
“BW” – hacker thứ ba thế giới, chính là cô!
Cho nên khi Đàm Hi dùng ánh mắt bình tĩnh, chắc chắn rằng hắn sẽ không thể lấy ra được chứng cứ mà nhìn hắn thì Dịch Phong Tước liền biết cá đã cắn câu rồi.
Biểu hiện tiếp theo của cô gái càng chứng minh suy đoán của hắn…
Viêm Hề và Đàm Hi thật chất là cùng một người!
“Thay hình đổi dạng, trở thành một người hoàn toàn khác, không phải giải phẫu thẫm mỹ, cũng không giả mạo, tôi rất tò mò làm sao cô có thể làm được?” Người đàn ông nói với giọng hài hước, giống như đang thưởng thức một kỳ quan nào đó.
Đàm Hi mím môi, giữ yên lặng.
Nói cách khác, lúc này đây, cô đã không biết dùng ngôn ngữ nào để phản bác lại.
Nói càng nhiều, sơ hở càng lớn.
Dịch Phong Tước cũng không phải nói đùa, hắn thật sự tò mò.
Một người làm sao có thể trở thành một người khác hoàn toàn kia chứ?
Có phải hoán đổi linh hồn đầu…
Đợi đã!
Ánh mắt người đàn ông đột nhiên nghiêm nghị, giống như muốn nhìn thấu cô vậy.
Đầu Đàm Hi tê dại, đôi tay nắm chặt, sau đó ngẩng lên, nhìn thẳng vào mặt hắn, khẽ cười: “Cậu Hai Cố cứ mở miệng là muốn gán tội danh lên đầu người khác như thế, không tránh khỏi có chút ngây thơ.”
“Cô không chịu nhận?” Hắn cười nhạt.
“Tôi cần phải nhận cái gì?”
“Viêm Hề, đây không điều mà cô muốn bỏ là bỏ được.”
“Cậu Hai Cố, anh Dịch, anh nghĩ nhiều quá rồi.
Tôi họ Đàm, tên Đàm Hi, không phải Việm Hề mà anh nhắc tới.”
Nói xong, cô làm bộ rời đi.
Dịch Phong Tướng lạnh lùng mở miệng: “Cô không muốn biết Cố Miên năm đó sau khi xém bị có hại chết giờ ở đấu sao?”
Tối hôm kết thúc triển lãm giao lưu, Đàm Hi và Phạm Trung Dương ngồi xe điện cao tốc trở về Tân Thị.
“… Trước mắt, mọi người đều có đánh giá khá tốt về em, là một người xuất chúng trong lớp trẻ.
Nếu ngày nào đó lại đạt được giải thưởng uy tín trong nước nữa thì còn lo gì con đường gập ghềnh phía trước? Em… nhóc con? Đàm Hi!”
“… Da?”
Phạm Trung Dương nhíu chặt mày: “Em đang thả hồn đi đâu đấy?”
Đàm Hi không nói gì, nhưng ánh mắt ông Phạm quá sắc bén, cô chỉ dạ một tiếng, nở nụ cười: “Lúc nãy đang nghĩ việc khác nên ngơ ra.”
“Nhóc con, con đường của em còn rất dài, không cho phép phân tâm, rõ chưa?”
Đàm Hi hơi run lên, rồi gật gật đầu, nhưng ánh mắt độc ác hung tợn của người đàn ông dường như in trong trong trí nhớ của cô, không xua đi được…
Hắn nói, “Viêm Hề, đây là do cô nợ nó!”
Hàn Sóc kết thúc một ngày làm việc, chuẩn bị rời khỏi phòng thu âm.
Đại Quang đeo cây đàn ghita, lôi cặp kính mát ra, đặt lên sống mũi, “Anh Sóc, tôi đi trước đây! Mai gặp!”
Vừa dứt lời đã không thấy bóng dáng người đầu.
Hàn Sóc cất cẩn thận cuốn nhạc phổ, để vào trong ba lô, hỏi Nhị Hùng: “Dạo này sao Đại Quang hăng hái giống như được uống máu gà quá vậy?”
Nhị Hùng cẩn thận cất cây Bass đi, nghe vậy thì cười nhẹ một tiếng: “Còn sao nữa? Có bạn gái rồi!”
Hàn Sóc trợn tròn mắt, hít một hơi thật sâu: “Thật không đó? Ai mà không có mắt nhìn người như vậy?”
Nhị Hùng nhịn không được liền cười ra tiếng, “Anh Sóc đừng nói thế, coi chừng bị “Trái Ớt Hiểm nghe được, lấy mạng cậu đó.”
“Chuyện này liên quan gì đến Tô Hồng chứ?”
Tô Hồng, ca sĩ Hong Kong, do tham gia một tiết mục văn nghệ của đại lục mà được mọi người biết đến, là một cô em hot girl mặt baby ngực bự.
Cái tính xấu của cô ta cũng nổi tiếng không kém gì thân hình nóng bỏng của cô ta.
Được người trong giới đặt tên là: Trái Ớt Hiểm.
Nhị Hùng nghiêm túc nói: “Đương nhiên là có, bởi vì người Đại Quang đang yêu chính là cô ta.”
“Trời… Thằng này khá vậy sao? Cái thứ cay chết người đó cũng chịu ăn được à, quả nhiên khẩu vị thật khác người.”
“Cậu chớ mà nói mấy lời châm chọc đó, không biết chừng ngày nào đó cô ta sẽ trở thành em dâu của chúng ta đó nha.”
“Đừng…” Hàn Sóc không chịu nổi, “Tớ không muốn cãi nhau mỗi ngày đầu.”
Chuyện Tô Hồng không hợp với cô chả phải ngày một ngày hai nữa.
Tên Đại Quang này, cua ai không cua, cứ nhất định của phải kẻ đối đầu với cô!
Nhị Hùng dường như hiểu thấu tâm tư cô, định đỡ lời cho Đại Quang: “Cậu ta nói là biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Gì nhỉ… Đều là vì muốn đánh vào nội bộ quân địch thôi, muốn là người biết tình hình đầu tiên ý mà.”
“Ồ, cho nên cậu