Thời Cảnh phì cười: “Tôi không tin cậu không hề có một chút nghi ngờ! Ai cũng nói, chốn hương sắc chôn vùi anh hùng.
Lão Lục, cậu đừng bị chôn quá sâu đó!”
Ý tứ đầy sự ám chỉ.
“Cậu không cần phí công sức, kế khích tướng đối với tôi vô dụng mà thôi.
”
Làn môi mỏng của Thời Cảnh mím chặt, “Được lắm! Lục Chinh, cậu con mẹ nó đủ ác! Đừng trách tôi không nhắc cậu trước, sau này có hối hận cũng muộn!”
Nói xong anh ta giận dữ quay lưng bỏ đi.
Lục Chinh đứng tại chỗ, không động đậy, cảm xúc trong đôi mắt sâu thẳm rối ren.
Đúng lúc Thời Cảnh đi đến cổng, điện thoại hai người nối tiếp nhau reo lên.
“A 10.
”
“Đến quân khu ngay lập tức!” Tiếng của ông Cát nghiêm túc trước giờ chưa từng có.
Lục Chinh: “Vâng.
”
Bên Thời Cảnh cũng nói một câu: “Tới ngay.
”
Hai người nhìn nhau, tạm thời gác qua chuyện không vui, “Đi thôi!”
Tại quân khu, tòa lầu hành chính, phòng hội nghị cơ mật.
Lúc Lục Chinh và Thời Cảnh chạy đến, bên trong đã có người, ai ai đều ngồi rất ngay thẳng, nhìn kỹ lại, quân hàm của vị nào cũng không thấp, một rừng Thiếu tướng trở lên.
Hai mắt nhìn nhau, hai người đi vào trong, xem ra chuyện không nhỏ.
Ông Cát ngồi ở đầu bàn, chỉ vào vị trí còn trống bên cánh phải, “Ngồi đi.
”
Đợi hai người ngồi vào chỗ, giọng trầm của ông ta mới cất lên, thái độ nghiêm trọng: “Chỉ cách đây ba tiếng trước, quân khu xảy ra một vụ xâm nhập cướp cơ mật nghiêm trọng, tôi đã cho người đi lấy cuộn băng ghi hình giám sát…”
8 giờ tối.
Đàm Hi chớp chớp con mắt cay xè, xác nhận xóa sạch dấu vết tìm kiếm đi, tư liệu cũng xóa sạch sẽ xong, cô mới tắt máy tính, thở phào, ngã người dựa vào lưng ghế.
Trong đầu toàn là mối quan hệ song sinh của Dịch Phong Tước và Cổ Miến, và những chuyện mau chó của nhà họ Co.
Trí nhớ cô không tệ, trong đầu tua lại lần nữa, suy nghĩ từ từ rõ ràng hơn.
Nói cho cùng, muốn tìm thấy Cố Miên thì phải ra tay từ phía Dịch Phong Tước.
Đàm Hi cảm thấy áp lực bội phần, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất Cố Miền an toàn.
Ánh mắt tình cờ lướt qua đồng hồ treo trêи tường, đột nhiên dừng