“Nghe giọng điệu của cô, hình như đã đoán được tôi sẽ tìm cô.”
“Dĩ nhiên rồi, anh Hoán ạ!”
“Gọi anh Hoán nghe vẫn thấy êm tai nhất!”
Đàm Hi không nói gì, chỉ cười hơi âm trầm.
“Sao thế, tôi nói sai à?”
“Ý anh muốn nói với tôi, cho dù có bị bán cũng phải mang ơn anh, cảm thấy rất vui vẻ đúng không?”
Ân Hoán kêu oan, “Làm gì có! Cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám!”
“Có hay không?” Giọng nói của Đàm Hi đột nhiên trở nên lạnh lùng, “Làm gái mà vẫn muốn được lập đền thờ trinh tiết, có hay ho không?”
“…”
“Anh đã dám chơi chiêu với tôi, còn sợ việc thừa nhận sao? Đồ hèn nhát!”
“Mẹ nó, cô nói lại một lần nữa xem?”
“Tôi nói, anh là một thằng hèn, nghe rõ chưa? Có cần lặp lại không?”
Rầm! Cuộc hội thoại kết thúc kèm theo một tiếng đổ vỡ.
“Hừ, thẹn quá hóa giận à?” Đàm Hi nhướng mày, buông đặt thoại xuống, vươn vai, rời giường làm vệ sinh cá nhân.
Mười phút sau, bước ra khỏi nhà tắm, tóc buộc thành búi, trêи mặt đắp một miếng mặt nạ trong suốt.
Điện thoại đang đổ chuông, nhưng cô không xem, kéo rèm cửa ra, bắt đầu bài tập giãn cơ ngực ngay đối diện cửa sổ sát đất.
Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra….
Lặp lại mười lăm phút đồng hồ, thời gian vừa khớp. Đàm Hi tháo lớp mặt nạ xuống, sau đó dùng ngón tay vỗ nhẹ để cho làn da hấp thu những dưỡng chất còn sót lại rồi mới quay vào nhà tắm, tiếng xả nước rào rào truyền ra.
Lúc này, chuông điện thoại vẫn reo lên không dứt.
Đợi Đàm Hi thay đồ xong, dọn dẹp hoàn tất, điện thoại không còn reo nữa, bởi vì đã hết pin rồi.
Lục tìm cục sạc, cắm vào, dây sạc cắm vào máy, màn hình tối thui lại sáng lên, hiện lên biểu tượng đang sạc pin.
Không vội mở máy, Đàm Hi quyết định đi ăn sáng trước đã.
Tần Tấn Huy và Lục Thảo không ở nhà, Tần Thiên Mỹ không ăn, cho nên trong phòng ăn to rộng chỉ còn lại hai vợ chồng Tần Thiên Kỳ, còn có cô và Tần Thiên Lâm.
Vị trí chủ nhà để trống, ngồi vào hai bên, Đàm Hi đối diện với Sầm Vân Nhi.
Thím Vương lên hỏi mọi người ăn gì.
Đàm Hi gọi mì và sữa, Tần Thiên Lâm đã nhận được bài học, chỉ ăn cháo thịt nạc.
Trải qua một đêm, những đốm mụn trêи trán của hắn đã biến mất phân nửa, ngoại trừ hơi ửng đỏ ra thì mọi thứ đều bình thường.
Trong lúc dùng bữa sáng, Sầm Vân Nhi nhận được một cuộc gọi, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi, không nói tiếng nào đã kéo Tần Thiên Kỳ vội vàng rời đi.
Đàm Hi nhớ lại vài từ cô ta vừa nói, “Ba… ở đâu… con đến ngay…”
Chẳng lẽ nhà họ Sầm xảy ra chuyện gì rồi?
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Sầm Vân Nhi, chắc không phải là chuyện nhỏ đâu.
Ăn xong, Đàm Hi về phòng, Tần Thiên Lâm ra ngoài, hai người không đoái hoài gì đến nhau, thậm thí ngay cả ánh mắt ngẫu nhiên giao nhau còn không có.
Anh không muốn nhìn tôi, tôi cũng chẳng thèm nhìn anh, nếu đã không ưa nhau thì chỉ có thể lựa chọn làm như không thấy.
Rút dây sạc ra, mở máy, không tới ba mươi giây, bốn mươi, năm mươi cuộc gọi nhỡ nhảy ra, phủ đầy màn hình.
Cuối cùng, di động rung lên, một tin nhắn xuất hiện.
“Một giờ chiều, quán đồ nướng Xuyên Vị, chúng ta gặp nhau nói chuyện… Ân Hoán.”
Dựa vào cái gì mà hắn cho rằng cô chắc chắn sẽ đi chứ?
Đàm Hi vùi người vào ổ chăn, giả chết.
Tuy nói thế nhưng cuối cùng Đàm Hi vẫn đi.
Trước khi ra ngoài, cô lên mạng bán quỹ đầu tư lợi thuận cao kia đi, lại thông qua ngân hàng trêи mạng, gửi tiền lại vào trong thẻ.
Lúc đi ngang qua ATM, Đàm Hi rút năm nghìn tệ mang theo bên người.
Ra ngoài mà không có tiền trong người là một việc vô cùng nguy hiểm, chỉ tiếc quỹ đầu tư kia, nếu đầu tư lâu dài, đợi mười hai năm sau, tiền lời thu về rất có khả quan.
Khi Đàm Hi đến, quán vẫn chưa mở cửa, chỉ có túp lều trống hoác, đây là nơi chú Lưu xào thứ ăn, Ân Hoán và A Phi đang đợi ở trong đó.
Bên chiếc lều có hai chiếc motor dựng song song với nhau, dưới ánh nắng gay gắt, thân xe phản xạ ra tia sáng chói lóa.
“Chị Đàm.” A Phi tiến lên, Đàm Hi vừa đến gần liền gửi thấy một mùi mô hôi chua loét, cô vội vàng né ra.
“Cậu vừa làm ruộng về đấy à?” Đàm Hi đánh giá hắn ta.
A Phi cười hai tiếng, cũng không để ý, “Em dẫn chị vào.”
“Đừng có nói với tôi là hai người muốn bàn bạc ở chỗ này đấy nhé?”
A Phi kéo cổ áo lên lau mồ hôi, khuôn mặt khá trắng trẻo bị phơi nắng đến đỏ ửng, có vài nơi thậm chí còn bị lột da.
Đàm Hi nhìn vào trong lều, Ân Hoán thì không tàn tạ như A Phi, mặt mày cũng sạch sẽ, nhưng áo thun đen mặc trêи người đã bị ướt hết, dính chặt vào ngực.
Cũng may, khí thế còn đủ, một đôi mắt lạnh như móc câu, cho dù cả người có chảy đầy mồ hôi cũng không ảnh hưởng gì đến nét đẹp của hắn.
“Không được sao? Anh em nếu có chuyện gì cần giải quyết đều hẹn ở đây cả.” A Phi tỏ vẻ lúng túng.
Đàm Hi king hãi, “Ý cậu là, nơi này tương đương với phòng họp?”
“Ừ, có thể hiểu như thể, dù sao, đã bàn chuyện thì ở nơi nào cũng như nhau cả thôi.”
Đàm Hi đi một vòng quanh hắn ta, chắt lưỡi hai tiếng, sau đó dừng lại, “Phía trước có quán nước, chạy xe vài phút là tới, chúng ta tới đó nói chuyện đi.”
“Nhưng…”
“Chi phí tôi trả.”
A Phi ngậm mồm.
“Đi, gọi Ân Hoán theo, chúng ta… từ từ nói chuyện.” Bốn chữ cuối cùng, giọng điệu của Đàm Hi trở nên đầy ẩn ý sâu xa.
A Phi không kịp nghĩ nhiều, xoay người bước vào trong lều, nói chuyện với Ân Hoán.
Cô đứng dưới bóng cây, yên lặng chờ đợi.
Hai phút sau, Ân Hoán đi đến bên chiếc xe, lấy nón bảo hiểu quăng cho cô, “Lên xe, tôi chở cô.”
Đàm Hi đội mũ lên, một mùi khói thuốc nồng nặc xộc vào mũi, chân mày cô nhíu chặt lại.
Ân Hoán khởi động xe, “Nhanh lên!” Mất kiên nhẫn.
Đàm Hi không để ý đến hắn, đi thẳng đến trước mặt A Phi, “Đi xuống!”
“Hả… chị Đàm, chị nói gì cơ?”
“Tôi bảo cậu, đi xuống, không hiểu à?”
“Ồ. Nhưng, chị bảo em xuống làm gì?”
Đàm Hi dùng hành động để trả lời cho hắn, chỉ thấy đôi chân dài sải