Mùa xuân của Zurich đến một cách chậm chạp.
“Cơn gió dịu dàng se lạnh, khẽ vuốt ve khuôn mặt mỗi người.
Chồi non quật cường nhú đầu ra khỏi đống vụn tuyết trêи đầu ngọn cây.
Trong vườn hoa, những bông hoa trắng xanh đan xen, mới sáng đây vẫn còn e ấp yên tĩnh, đến trưa đã đều khoe sắc nở môi cười.
Đột nhiên, một cục tuyết trắng lăn qua từ sân cỏ, sắc trắng sắc xanh tương phản thú vị.
“A Lưu ngốc…” Một giọng nói non nớt giòn tan, một bóng dáng nhỏ bé mặc một chiếc sườn xám màu hồng xuất hiện, hai chiếc đùi trắng nõn cất những bước đi ngắn ngủn về phía “cục tuyết” kia.
“Hạ Hạ!” Cục tuyết nhỏ bò dậy khỏi sân cỏ, thì ra là một cậu bé trai mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng, mặt mày trắng trẻo, mắt to sáng ngời, mới tí tuổi đầu mà đã là một cậu nhóc đẹp trai rồi.
“Đồ ngốc, đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi là chị! Nào, đọc theo chị, chị…”
“Hạt Hạt!”
“Em gọi chị là gì?!” Cô bé nhăn mặt, siết nắm đấm nhỏ của mình lại.
“Hạt Hạt!” Giọng nói non nớt giòn tan, chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn mang theo chút vẻ đắc ý.
“Lục Xuyên Lưu! Đừng ỷ rằng em nhỏ hơn chị thì chị sẽ nhường em nhé!” Cục tuyết nhỏ ho xù xụ, không lâu sau, đôi gò má ửng hồng, càng tôn lên vẻ thanh tú sáng sủa của cậu bé.
Nhất là vóc người thẳng tắp kia, cứ như lúc mới sinh ra đã sở hữu một loại khí chất thà chết chứ không chịu khuất phục.
Cô bé thấy thế, trái tim liền hóa thành kẹo bông gòn, hạ giọng xuống, nụ cười xuất hiện lại trêи môi: “Được rồi, được rồi, em muốn gọi thế nào thì gọi thế ấy đi, đúng là sợ em rồi…”
Cậu bé mỉm cười, để lộ ra hàm răng đều như trái bắp, vóc dáng nhỏ nhắn vô tâm vô phế.
Cô bé hừ lạnh, bĩu môi, ai kêu cô bé sinh ra sớm hơn cậu nhóc 30 phút cơ chứ? Ôi, làm chị không dễ, em trai gây chuyện cũng phải nhịn.
Bàn tay mập mạp chống cằm, giả vờ già dặn thở dài, hai hàng mày kiếm khí khái gần như cau lại vào nhau.
Rõ ràng rất ưu thương, nhưng người ngoài nhìn vào chỉ thấy rất buồn cười.
Không nhìn thấy hai vệ sĩ cao lớn bên cạnh đang cố gắng nín cười hay sao? Cô bé chỉ có thể an ủi bản thân, đàn ông thô kệch sao có thể hiểu được thế giới của mỹ nữ cơ chứ?
Đột nhiên, một thứ lành lạnh dán vào tay, cô bé rùng mình theo bản năng, xoay đầu nhìn lại, cục tuyết nhỏ kia không biết đã đứng bên cạnh cô bé từ khi nào, cậu nhóc đang kéo cánh tay của cô bé.
“Ôi…” Cô bé hít ngụm khí lạnh, “Tay lạnh như thế, em lại chơi tuyết rồi à?”
Tiểu A Lưu rụt cổ lại, cằm vùi vào trong áo lông vũ, ngoan ngoãn đứng im, yên lặng cứ như một em bé người tuyết.
Từ lanh lợi hoạt bát đến ngốc nghếch ngơ ngác, cả quá trình chuyển đổi không quá 3 giây… tài năng diễn xuất trời sinh.
Ừ, Hạ Hạ tức giận rồi, cậu phải…biết thức thời một chút.
“Em vẫn chưa uống đủ thuốc đúng không? Vừa mới hết cảm là đã bắt đầu lăn lộn lung tung trêи đất.
Em nhìn quần áo của em kìa, bẩn chết đi được…”
Cô bé cau mày, còn lùi lại vài bước, không hề che dấu sự chê bai đối với em trai mình: “Vậy cũng thôi đi, em lại còn dám lén chơi tuyết nữa? Đợi mẹ trở về thì em chết chắc