Đại Hồn Đế và Đại Đế lao đầu vào, ý đồ ngăn cản Lạc Nam nhổ lên Ma Kích.
ẦM ẦM ẦM…
Ngay khoảnh khắc, toàn bộ hang động kịch chấn, vô số Trận Văn Huyền Ảo phiêu phù trên thiên không đột ngột giáng xuống, nện thẳng lên cơ thể hai vị Đại Đế.
Trong ánh mắt hài hước của Lạc Nam, hai vị Đại Đế ngay cả một chút khả năng chống cự cũng không có, toàn lực nằm dẹp xuống đất, sắc mặt trong lớp áo choàng trở nên đại biến.
Một cảm giác kinh khủng dâng trào, chỉ cảm thấy bọn hắn đường đường là Đại Đế, nhưng lại bị tước đi toàn bộ lực lượng của cơ thể, Hồn Lực, Thể Lực và cả Đế Lực đều không thể sử dụng.
Thể Lực không thể sử dụng, đương nhiên không thể động đậy chân tay dù chỉ một tí, ngay cả đầu ngón tay cũng không di chuyển được.
“Chuyện gì xảy ra?” Trong đầu hai người cuồng rống, mép môi không thể động đậy, âm thanh chẳng thể phát ra.
Bọn hắn như hai pho tượng, bất lực chịu trận…
“Chống cự vô ít, Đế Cấp Cực Phẩm Cấm Lực Đế Trận do Thiên Trận Đế bố trí không phải các ngươi có thể đối phó!” Thanh âm cười nhạo truyền đến.
Trong ánh mắt trợn trừng của hai người, chỉ thấy Lạc Nam lấy ra một bình Bất Tử dược thủy uống vào, sắc mặt vốn dĩ trắng nhợt nay lại trở nên hồng hào, cánh tay cụt của hắn cũng cấp tốc vươn dài ra.
“Đề lừa hai tôn Đại Đế vào trận, ta cũng tốn công diễn kịch một phen đấy…” Lạc Nam như khoe khoang nói với Ma Kích, động tác rút kích cũng thu hồi lại.
Hắn đương nhiên không phải thật sự có khả năng thu phục Ma Kích, chẳng qua cố ý ra vẻ một phen, để hai tên Đại Đế sập bẫy mà thôi.
Thử nghĩ con mồi sắp rơi vào tay thợ săn, đột nhiên người thợ săn nhìn thấy con mồi đột nhiên tìm được một khẩu súng, thợ săn sẽ làm gì?
Đương nhiên là giết chết con mồi ngay lập tức, không để nó có thời gian bắn trả.
Lạc Nam cũng áp dụng tâm lý như vậy, cố tình chật vật, cố tình trọng thương, cố tình như lâm vào bước đường cùng chạy tán loạn.
Còn không phải để dụ hai tên Đại Đế vào bẫy sao?
Bằng không, mặc dù có thể đánh không lại, nhưng hắn vẫn có thể kích hoạt Vạn Cổ Bất Hủ Thân một cách toàn diện, nào đâu đến mức chật vật như vậy?
Về phần Linh Hồn ở trong cơ thể, Lạc Nam đã sớm điều động Bất Hủ Kinh Văn ngâm tụng, công kích của tên Đại Hồn Đế ngay cả rắm cũng không làm bị thương hắn.
Tất cả là một diễn kịch, lừa gạt hai vị Đại Đế, lừa gạt rất nhiều ánh mắt ở Tiên Ma Vực.
Mà khi Lạc Nam tiến vào Trận Pháp Thiên Nhiên ở tại nơi này, Thần Thức của đám người kia đã không thể quét đến.
Trận Pháp do Thiên Trận Đế vận dụng, nếu có kẻ chỉ dùng Thần Thức đã có thể quét vào, chỉ sợ kẻ đó phải là nhân vật siêu việt Thiên Đế…
Nói tóm lại, Lạc Nam thành công…
Từ đầu đến cuối hắn đóng vai con mồi, nhưng thực chất là một gã thợ săn đang dụ dỗ con mồi vào trong bẫy.
Hơn nữa, hắn còn thành công khi khiến các cường giả ở Tiên Ma Vực phán đoán sai thực lực chân chính của mình, khiến kẻ thù sắp tới là Nhị Lang Đế Tử phải xem nhẹ hắn.
Điều này trong tương lai sẽ khiến hắn bớt đi rất nhiều phiền phức.
Bằng không một khi lộ ra quá nhiều bài tẩy, bị Nhị Lang nhìn thấy, chẳng phải cho hắn cơ hội chuẩn bị biện pháp đối phó mình hay sao?
“Xem như ngươi biết điều!”
Mà lúc này, Ma Kích vang lên thanh âm kiều hừ lạnh lùng, sau đó vô tận lực lượng tiến ra, ầm ầm bao trùm lấy hai tên Đại Đế, cấp tốc thôn phệ bọn hắn trong sự bất lực.
Đây là thỏa thuận trong lúc chớp nhoáng của Lạc Nam và Ma Kích, bằng không một khi Ma Kích cố tình lên tiếng vạch trần, chưa chắc hai vị Đại Đế sẽ lao đầu vào Cấm Lực Đế Trận, mà hắn cũng không thể dùng tay chạm vào cán Kích để làm giả động tác rút ra.
Giao dịch cùng có lợi, Lạc Nam giết được kẻ thù, mà Ma Kích đạt được tu vi của hai vị Đại Đế.
Lạc Nam chậm rãi tiến đến, lột xuống U Minh Áo Choàng trên người hai tên sát thủ.
Hai kiện áo choàng này cũng là hàng Đế Cấp Trung Phẩm, có thể ẩn giấu khí tức và dung mạo của bọn hắn.
Trong mắt hắn, hai lão già lưng còng hiện ra, diện mạo bình thường chẳng có gì đặc biệt.
“Không hổ là sát thủ chuyên nghiệp, dung mạo này ném vào đám đông cũng như giọt nước vào trong biển, dễ dàng cho quá trình ám sát!” Lạc Nam vuốt cằm nói.
Nếu một sát thủ đẹp đến mức kinh thiên động địa, khí chất siêu phàm khiến người khác nhìn vào lập tức phải chú ý, còn ám sát cái rắm a.
Nhẹ nhàng lột xuống hai chiếc Nhẫn Trữ Vật trong ánh mắt muốn giết người của hai vị Đại Đế, Lạc Nam còn nhìn thấy trong ánh mắt của bọn hắn có một tia mờ mịt và nghi ngờ.
“Muốn biết vì sao ta không bị Cấm Lực Đế Trận ảnh hưởng đúng không?” Lạc Nam chép miệng cười hỏi.
Hai tên Đại Đế không đáp lời được, nhưng rõ ràng ánh mắt của bọn chúng hiện lên sự tò mò.
“Haha, rất đơn giản!” Lạc Nam cười mỉm, trêu tức nói: “Nhưng không muốn cho các ngươi biết!”
“Phốc!”
Hai tia máu tươi tràn ra khỏi miệng, hai tên Đại Đế bị tức đến trào máu.
“Đã thương lượng, tu vi của bọn chúng cho ngươi, nhưng Linh Hồn cho ta!” Lạc Nam nhìn Ma Kích nói.
Không đợi Ma Kích đáp lời, Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn lóe lên.
Đoạt Hồn triển khai, ra sức cướp đoạt Linh Hồn của hai vị Đại Đế, trong đó có một vị còn là Đại Hồn Đế, Linh Hồn của hắn chính là vật đại bổ.
Vừa bị hút lấy tu vi, vừa bị hút lấy Linh Hồn, hai tên Đại Đế như muốn phát điên, nhưng không thể nào phản kháng được.
Thiên Trận Đế bố trí Cấm Lực Đế Trận chính là kinh khủng đến như vậy đấy.
ẦM!
Ôn Hồn Liên và Diệt Hồn Liên sung sướng xoay tròn, tu vi Hồn Tu của Lạc Nam chính thức phá tan chướng ngại, đột phá Hồn Tôn.
Từ Hồn Vương Viên Mãn, đột phá Hồn Tôn.
Mà ký ức của hai tên Đại Đế cũng như dòng lũ ầm ầm tiến vào, được hắn tiêu hóa sạch sẽ.
Linh Hồn và cả tu vi đều bị rút sạch, hai tên Đại Đế hóa thành hai cổ thây khô…
Lạc Nam sẳn tiện dùng Lôi Hỏa hủy thi diệt tích, bằng không một ngày nào đó vị Thiên Trận Đế kia trở về, nhìn thấy hai cổ thi thể không có Nhẫn Trữ Vật, chắc chắn sẽ nghi ngờ.
RĂNG RẮC…
Có thanh âm vỡ tan vang lên, Lạc Nam quay phắt người lại, đồng tử co rút…
Hắn chứng kiến một tầng Phong Ấn trên thân Ma Kích được giải trừ…
Hiển nhiên, Ma Kích hấp thu lực lượng của hai vị Đại Đế được lợi ích rất lớn, tự nó giải trừ được một lớp Phong Ấn rồi.
Dù chưa thể thoát ra, nhưng đã thoải mái hơn trước đó rất nhiều.
“Tiểu tử, chúng ta làm một cuộc giao dịch!” Ma Kích lên tiếng đầy trong trẻo.
“Giao dịch gì?” Lạc Nam cười hỏi.
“Ngươi tiếp tục dẫn dụ con mồi vào đây cho ta hấp thụ, giúp ta thoát khỏi Phong Ấn, ta sẽ cho ngươi chỗ tốt cực kỳ to lớn!” Ma Kích giọng điệu cực kỳ mê người, như thục phụ xinh đẹp ở trên giường làm nũng.
“Ta từ chối!” Lạc Nam mỉm cười.
Hắn đâu có ngốc, chưa nói đến làm vậy sẽ đắc tội một vị Thiên Trận Đế, chỉ sợ nó vừa thoát thân sẽ lập tức đâm chết mình.
Lạc Nam không có chút lòng tin có thể khống chế được Ma Kích, trong điều kiện Tiểu Hồng Nhi đẳng cấp còn chưa đủ mạnh.
“Ngươi…” Ma Kích nghiến răng nghiến lợi, cố gắng nhẫn nhịn, dùng giọng điệu ôn hòa nói ra:
“Giải cứu ta, ta sẽ cống hiến cho ngươi 10 năm, giúp ngươi trở thành cường giả vang danh vũ trụ!”
Lạc Nam liếc mắt, không thèm để ý đến nó…
Muốn giải trừ toàn bộ Phong Ấn của Ma Kích, phải dụ dỗ ít nhất vài chục, thậm chí hàng trăm Tiên Đế tiến vào nơi này cho Ma Kích hấp thụ…
Lấy đâu ra số lượng nhiều như vậy? hơn nữa có thể dụ dỗ mấy lần chứ? đám Tiên Đế đều ngu hết sao? sẽ liên tục từng tên từng tên rơi vào bẫy của hắn à?
!
Lạc Nam lười để ý đến Ma Kích, khoanh chân ngồi trên đất, tiến hành kiểm kê chiến lợi phẩm lần này.
Vô số chiếc Nhẫn Trữ Vật rơi xuống trước mặt, Lạc Nam hứng thú bừng bừng đánh giá và phân loại.
Đầu tiên là Ma Thạch, nếu tính cả Ma Thạch lẽ tẻ và mỏ Ma Thạch gộp chung lại, vơ vét từ nhẫn của đệ tử cho đến nhẫn của người đứng đầu như Huyết Hồn Ma Đế, tổng cộng có khoảng 37 mỏ Ma Thạch Cực Phẩm, một con số cực kỳ kinh người.
Trong nhẫn của Lôi Cực không có Ma Thạch, nhưng cũng có 8 mỏ Tiên Thạch