Lạc Nam cùng Độc Cô Ngạo Tuyết tiến vào phòng đặc biệt…
Đập vào mắt hai người là một vùng tiểu không gian đúng nghĩa, bạch ngọc lót nền bước chân cực kỳ thoải mái, ngửa mặt nhìn lên trần sẽ thấy vô tận tinh không, trần nhà trong suốt như không tồn tại, biển sao lấp lánh, trăng tròn lơ lửng, thơ mộng vô cùng.
Một cái giường lớn cự đại như của bậc quân vương được đúc hoàn toàn từ Định Thần Ngọc, có tác dụng giúp người ngồi lên tu luyện ổn định tinh thần, không bị các loại tạp niệm quấy nhiễu, giảm nguy cơ gặp phải tâm ma.
Chăn gối đều được làm từ tơ tằm vạn năm, trong trắng tinh khôi, hương thơm thoang thoảng dễ chịu trợ giúp linh hồn thư giãn, gia tăng ngộ tính.
Mỗi một vật dụng đều là đồ vật cao cấp, còn có Tụ Linh Trận cấp cao bao phủ toàn phòng.
Giữa phòng có một suối nước nóng ngay tại chỗ, làn khói nghi ngút, như chốn thần tiên.
Ngoài ra, trong phòng còn có bố trí ảo cảnh…có thể biến đổi quang cảnh xung quanh theo ý muốn của người sử dụng.
Đối mặt với hoàn cảnh như vậy, một người có tầm mắt cao như Lạc Nam cũng âm thầm tán thưởng với điều kiện ở nơi này.
Không hổ là khách sạn cao cấp nhất Hi Vũ Thành, cái giá một ngày một đêm mười vạn khối Tiên Thạch Cực Phẩm là hoàn toàn xứng đáng.
…
Lạc Nam ngã lưng xuống giường, vùi đầu vào lớp chăn bông mềm mịn, sắc mặt thỏa mãn.
Độc Cô Ngạo Tuyết hai tay ôm Trúc Kiếm ở trước ngực, đứng bên cạnh giường, lẳng lặng nhìn hắn.
“Nằm xuống ngủ một trận! mấy ngày nay di chuyển không ngừng cũng mệt rồi…” Lạc Nam hướng nàng vẩy vẩy tay.
“Không cần…ta đứng canh cho ngươi!” Độc Cô Ngạo Tuyết lắc đầu.
“Canh cái gì?” Lạc Nam cảm thấy buồn cười.
Mặc dù Độc Cô Ngạo Tuyết từ đầu đến cuối vẫn bình thản, nhưng với một Hồn Tu như hắn đương nhiên vẫn có thể nhạy cảm phát hiện một chút khác thường của nàng.
Ví dụ như lúc này nhịp tim của Độc Cô Ngạo Tuyết nhanh hơn bình thường ba nhịp, tần suất hô hấp cũng cao hơn.
Cho thấy nội tâm của nàng không bình tĩnh như bề ngoài biểu hiện, ở một mình cùng hắn vẫn làm nàng cảm thấy khẩn trương.
Tính cách của Độc Cô Ngạo Tuyết quá nhạt, nàng cực kỳ ít biểu lộ cảm xúc ra ngoài, so với Tô Nhan trước đây còn lãnh đạm hơn, bởi vì như vậy mà trong mắt rất nhiều người nàng không hề có cảm tình, thậm chí là tuyệt tình.
Danh xưng Tuyệt Tình Kiếm Vương từng vang danh Hải Vực Tinh cũng từ đó mà sinh ra…
Bất quá Lạc Nam hiểu rất rõ, chẳng qua nàng kém diễn đạt cảm xúc mà thôi, nếu so về tình cảm…Độc Cô Ngạo Tuyết tuyệt đối sở hữu trái tim ấm áp không kém bất kỳ ai khác.
“Cần phải có sự thúc đẩy…” Lạc Nam thầm nghĩ.
Hắn bất chợt xoay người nằm sấp xuống, ra vẻ uể oải, lười biếng vươn vai nói:
“Tiểu Tuyết, giúp trưởng làng đấm lưng mát xa một chút, mấy ngày nay mệt mỏi quá!”
Độc Cô Ngạo Tuyết thân thể cứng đờ, môi hồng mấp máy hơi run, hiển nhiên không ngờ đến hắn đột nhiên lại yêu cầu như vậy.
“Còn nhìn cái gì? Thương Lan muốn nàng đi theo chiếu cố cho ta, chẳng lẽ đấm bóp mát xa cũng không làm được?” Lạc Nam bĩu môi hỏi.
Độc Cô Ngạo Tuyết hít sâu một hơi, nghĩ đến nam nhân này vì mấy người các nàng mà vất vả đủ loại, nếu ngay cả giúp hắn thư giãn một chút cũng không làm được vậy thì mình cũng quá tệ.
Nàng cắn nhẹ môi, đem Trúc Kiếm đặt lên bàn, chậm rãi ngồi lên giường…
Nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh Lạc Nam đang nằm sấp, hai bàn tay thon dà ấn lên lưng hắn.
Mặc dù lần đầu nàng làm chuyện này nên chưa hề có kinh nghiệm, thậm chí động tác có chút vụn về.
Nhưng dù sao cũng là một Tiên Tôn, đối với các loại huyệt đạo và kinh mạch trên cơ thể hiểu rất rõ, ngón tay như kiếm điểm vào các vị trí, khiến toàn thân Lạc Nam như muốn giãn ra…
“Ưm…sướng quá Tiểu Tuyết!”
“Hừ, nàng tuyệt vời quá…”
“Ta rất thích, ưm ưm…”
Lạc Nam cực kỳ vô sĩ nhắm mắt rên rỉ, giọng điệu mập mờ vô cùng.
Người ngoài mà nghe được thậm chí còn cho rằng hai người đang làm chuyện ám muội.
Độc Cô Ngạo Tuyết run rẩy toàn thân, cảm giác tiếng rên của hắn như có ma lực khiến nàng tê dại, làn da chậm rãi trở nên ửng hồng.
Nhắm tịt hai mắt để bảo trì bình tĩnh, thậm chí phong bế thính giác không thèm nghe Lạc Nam rên la.
Chỉ là rất nhanh, đôi bàn tay uyển chuyển mềm mại của nàng trở nên cứng đờ, cấp tốc rút trở về.
Tên khốn này chẳng biết từ bao giờ đã lén lút cởi áo, ở trần nửa người trên, để tay nàng trực tiếp chạm vào da thịt kiên cố săn chắc của hắn.
Khi ngón tay chạm vào từng khối cơ bắp, Độc Cô Ngạo Tuyết như có một luồng điện chạy qua cơ thể vậy.
Lạc Nam như không hề để ý đến điều này, vẫn úp mặt xuống nệm, phàn nàn rên rỉ:
“Sao lại dừng rồi? còn chưa được mười phút đâu…”
Độc Cô Ngạo Tuyết xin thề, vài phút đồng hồ này lại như cả thế kỷ đối với nàng.
Bất quá nếu lúc này nàng thu tay, chẳng phải gián tiếp thừa nhận mình bị ảnh hưởng bởi da thịt của hắn?
Cố gắng lấy lại bình tĩnh, nàng đặt bàn tay lên lưng trần của hắn, tiếp tục động tác.
“Ưm…mạnh một chút, đúng rồi…sướng…”
Lạc Nam tiếp tục rên rỉ thoải mái, cảm giác đôi tay êm diệu của nàng trượt trên da thịt, hắn cũng thật sự sung sướng.
Độc Cô Ngạo Tuyết cảm thấy tim mình như muốn phăng phăng nhảy khỏi lòng ngực, chỉ hy vọng thời gian trôi qua thật nhanh.
Minh nguyệt treo cao…
Lạc Nam cũng không tiếp tục trêu chọc nàng, hắn hình như đã thật ngủ say…
Bên trong phòng, bầu không khí trở nên tĩnh lặng, chỉ còn thanh âm hô hấp đều đều của hai người.
Nhìn dáng vẻ anh tuấn của hắn, Độc Cô Ngạo Tuyết ánh mắt phức tạp pha lẫn chút nhu hòa…
Trong mắt nàng, từng màn từng màn trôi qua…
Khi có được nhận thức, bên cạnh nàng giường như chỉ có một thanh Trúc Kiếm làm bạn.
Từ khi còn bé, dung mạo của nàng đã trở thành thứ phiền toái thu hút không ít kẻ xấu ngấp nghé.
Nhưng Trúc Kiếm có linh, những lần gặp phải phiền phức…nó đều giúp nàng giải quyết.
Thời gian dần trôi, ký ức từ phong ấn cũng dần dần khai mở, nàng cũng biết lai lịch của mình…
Độc Cô Cửu Kiếm cũng theo ký ức được giải phong mà tự động khắc vào đầu não, nàng bước lên con đường tu luyện…
Một người một kiếm, che giấu dung mạo, hành tẩu thiên hạ, cuộc sống chỉ tu luyện và tu luyện…
Và rồi…trong lúc hành tẩu thiên hạ, nàng gặp được Âu Dương Thương Lan và Đình Manh Manh.
Ba người các nàng có cùng số phận, có cùng nguồn gốc…nhưng lại khác biệt rất nhiều về mặt tính cách.
Bất quá sự khác biệt về tính cách không khiến các nàng trở nên xa lạ, trái lại càng thân thiết nhau, kết làm tỷ muội.
Từ đó, cuộc sống của Độc Cô Ngạo Tuyết nàng mới có được một chút bước ngoặc.
Ba người các nàng đến Hải Vực Tinh, thành lập Bồng Lai Tiên Đảo…
Bởi vì từ nhỏ đến lớn, ba tỷ muội không ít lần bị nam nhân ngấp nghé nhan sắc dẫn đến phiền phức và nguy hiểm, vì lẽ đó cực kỳ căm ghét nam nhân, nên mới thành lập quy tắc hà khắc không dính liếu đến nam nhân của Bồng Lai Tiên Đảo, ngay cả nam nhân xem mặt các nàng cũng đều phải chết.
Đừng tưởng Nhị Tỷ của nàng như một đứa trẻ mà khinh thường không ai thèm ngó, trước khi Nghịch Sinh Công có thành tựu khiến cơ thể biến nhỏ, Manh Manh cũng từng là một đại mỹ nhân đấy.
Có được hai vị tỷ tỷ, thành lập Bồng Lai Tiên Đảo…Độc Cô Ngạo Tuyết cảm thấy cuộc sống của mình đã đa dạng hơn, không còn khô khan như trước.
Bất quá, bấy nhiêu đó chẳng là gì sau khi