Cố gắng đè nén phẫn nộ dâng trào, Dương Diệp nghiến răng ken két.
Hắn xuất thân từ tiểu gia tộc, trải qua muôn vàn trắc trở, không biết bao nhiêu lần cửu tử nhất sinh, nỗ lực và cố gắng hơn người khác hàng trăm, hàng ngàn lần mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
Từ ngày đầu tiên gia nhập Thủy Diễm Tông, chứng kiến tiên dung của Mạnh Thanh Thanh đã khiến Dương Diệp như gặp được tiên tử trên chín tầng trời.
Sự đoan trang, ôn nhu và hòa nhã của nàng đối với những đệ tử mới nhập môn thật sự khiến Dương Diệp sinh lòng mến mộ.
Nàng không vì hắn xuất thân bần hàn mà xem thường, trái lại hết lòng giúp đỡ, ban tặng các loại nguyên liệu luyện đan để hắn tiến bộ.
Mặc dù Dương Diệp biết rằng những gì Mạnh Thanh Thanh đã làm đơn thuần chỉ là sư tỷ quan tâm sư đệ, rất nhiều sư đệ, sư muội khác trong Thủy Diễm Tông cũng nhận được sự quan tâm đến từ nàng.
Nhưng điều đó không làm Dương Diệp thất vọng, trái lại hắn càng thêm say mê nàng…
Nữ nhân tài sắc vẹn toàn lại ôn nhu hiền dịu như Mạc Thanh Thanh là tình nhân trong mộng của vô số nam nhân, bản thân hắn cũng không ngoại lệ.
Vì Mạnh Thanh Thanh, Dương Diệp không ngừng phấn đấu, cố gắng rút ngắn khoảng cách giữa mình và nàng, hy vọng lọt vào mắt xanh của người đẹp.
Trời không phụ lòng người, vài năm trước trong một lần săn bắt Yêu Thú, Mạnh Thanh Thanh không may lâm vào hiểm cảnh.
Dương Diệp vẫn luôn âm thầm dõi theo Mạnh Thanh Thanh, kịp thời bùng nổ thiên phú kinh người, đem nàng cứu được, thoát khỏi nguy hiểm.
Cũng từ lần đó, quan hệ giữa hắn và nàng rút ngắn thêm một bậc, Mạnh Thanh Thanh vì biết ơn cứu mạng của Dương Diệp, đối xử với hắn tốt hơn hẳn so với các đồng môn khác.
Mà cao tầng Thủy Diễm Tông cũng vô cùng tán thưởng sự cần cù của Dương Diệp, phong hắn làm đệ tử nồng cốt, có thân phận và địa vị cực cao trong hàng ngũ đệ tử, tài nguyên nhận được hàng tháng nhiều hơn.
Điều này khiến Dương Diệp hưng phấn vui vẻ như điên, càng thêm có động lực để phấn đấu.
Hắn cảm thấy khoảng cách giữa mình và Mạnh Thanh Thanh đã rất gần rồi.
Nàng là Độ Kiếp…hắn cũng là Độ Kiếp, hơn thế nữa hắn còn có một thân phận khác là Bát Cấp Luyện Đan Sư.
Nhận ra mình đã đủ tư cách, Dương Diệp bắt đầu không che giấu tình cảm trong lòng, tuyên bố công khai sẽ theo đuổi Mạnh Thanh Thanh, muốn nàng làm nữ nhân của hắn.
Như đã nói, Dương Diệp là một Luyện Đan Sư, mà Luyện Đan Sư chính là chức nghiệp được trọng dụng tại bất kỳ nơi nào.
Hầu hết đệ tử trong Thủy Diễm Tông đều từng nhờ Dương Diệp luyện đan, thiếu nợ ân tình của hắn.
Vì lẽ đó, bọn hắn toàn lực ủng hộ Dương Diệp theo đuổi tiểu thư, còn đem chuyện tình cảm của hắn ca ngợi, tôn sùng hai người như tiên đồng ngọc nữ.
Cao tầng Thủy Diễm Tâm cũng chẳng xen vào chuyện tình cảm của đệ tử, đối với Dương Diệp có tình cảm với Mạnh Thanh Thanh chẳng hề lên tiếng phản đối.
Rất nhiều nguyên nhân thuận lợi khiến Dương Diệp bắt đầu ảo tưởng, cho rằng Mạnh Thanh Thanh đời này đã thuộc về mình, vấn đề còn lại chỉ là thời gian, chờ nàng nảy sinh tình cảm nam nữ với hắn.
Nhưng mà…đùng một cái, Lạc Nam xuất hiện.
Mọi ảo tưởng, huyễn vọng của Dương Diệp như bị hung hăng xé rách, giấc mộng đẹp đẽ của hắn bị hung hăng giẫm đạp.
Hắn chứng kiến nữ thần trong mộng của mình, người hắn yêu đơn phương nhiều năm liền đang tìm đến phòng của nam nhân trong đêm tối.
“Không…không…không…” Dương Diệp điên cuồng tự trấn an chính mình:
“Thanh Thanh tuyệt đối không phải loại nữ nhân tùy tiện, nhất định là Thủy Diễm Tông ép buộc nàng, là tên nam tử khốn kiếp kia uy hiếp cao tầng Thủy Diễm Tông làm như thế!”
Dương Diệp không ngừng tẩy não, không ngừng gia tăng hận ý đối với Lạc Nam.
Hắn nỗ lực và phấn đấu bao nhiêu năm, ngay cả tay của Mạnh Thanh Thanh cũng chưa được nắm, nàng như tiên tử không nhiễm bụi trần, luôn giữ khoảng cách đối với hắn.
Tên nam tử kia vừa mới đến chưa đầy ba ngày, Mạnh Thanh Thanh thậm chí chưa từng gặp hắn, làm sao sẽ đến phòng của hắn vào buổi tối? còn do đích thân Đại Trưởng Lão đưa đến?
Nhất định là nàng bị uy hiếp, bị ép buộc…phải cứu nàng!
Dương Diệp khẳng định.
…
Bên trong khán phòng.
Lạc Nam nhàn nhạt ở mắt, Ma Lực như ẩn như hiện thu liễm vào bên trong.
Bên trên cánh tay, 35 đường Hồng Hoang Ma Văn biến mất.
Số lượng Hồng Hoang Ma Văn càng nhiều, muốn tiếp tục khai phá càng tốn nhiều năng lượng.
Hai viên Lập Ma Quả vậy mà chỉ giúp Lạc Nam mở thêm 2 đường Ma Văn ít ỏi, từ 33 tăng đến 35 đường.
Có thể thấy, vị tộc trưởng trước đây của Hồng Hoang Ma Tộc khai mở được đến 47 đường Ma Văn phải khổ cực đến mức nào.
Kẽo kẹt…
Tiếng cửa mở ra…
Lạc Nam đưa mắt nhìn đến, trông thấy một vị mỹ nhân mặc lấy cung trang màu trắng nhẹ nhàng, như tiên tử bước ra từ trong tranh uyển chuyển bước đến, mang theo từng làn hương thơm.
Với tầm mắt của Lạc Nam cũng không thể không thừa nhận, nữ nhân này rất đẹp, gần đạt đến cấp bậc của Bồng Lai Ngũ Tiên, chỉ thiếu đi khí chất và tiên vận của nữ tu sĩ cấp cao mà thôi.
Với điều kiện tuyển chọn nữ đệ tử hà khắc trước đây của Bồng Lai Tiên Đảo, nữ nhân trước mặt này vẫn đủ tiêu chuẩn để gia nhập.
Lạc Nam đánh giá Mạnh Thanh Thanh, tương tự nàng cũng đang nhìn lấy hắn.
Đôi mắt đẹp hiện lên chút hoảng hốt.
Lạc Nam vừa mới tiến khỏi trạng thái tu luyện, đang ngồi xếp bằng trên giường, toàn thân vẫn còn đọng lại một cổ khí chất nghiêm túc và chăm chú.
Có câu nói khi nam nhân nghiêm túc chính là lúc hắn hấp dẫn nhất.
Lại thêm Lạc Nam vốn dĩ anh tuấn bất phàm, một đôi mắt hắc bạch tà dị như có thể hút lấy linh hồn người đối diện, do thân phận ngày càng cao quý nên tự hình thành một cổ khí chất bình tĩnh thong dong lại uy nghiêm khí độ.
Dù bộ dạng cực kỳ trẻ tuổi, nhưng lại cho người đối diện cảm giác như đã trải qua vô tận tang thương, từng trải.
Không thể nghi ngờ, nam nhân như vậy chính là độc dược trí mạng của đa số nữ nhân.
Ở trước mặt hắn, sợ rằng bất kỳ nữ nhân nào cũng phải trở thành một tiểu cô nương cầu mong sự ôn nhu che chở.
“Quả thật bất phàm…” Trong lòng Mạnh Thanh Thanh chấn động.
Lạc Nam chủ động đứng dậy khỏi giường, thân thể cao thẳng đường đường, khí vũ hiên ngang bộc lộ rõ ràng ngay ngắn.
Hắn bước đến bên cạnh bàn, chủ động kéo ghế mời Mạnh Thanh Thanh ngồi xuống, lịch sự nói ra:
“Lạc Nam qua Mạnh tiểu thư!”
Giọng điệu trầm ổn của nam nhân giúp Mạnh Thanh Thanh lấy lại tỉnh táo.
Nàng nhẹ nhàng hành lễ, nâng lên vái dài ngồi xuống ở phía đối diện:
“Thanh Thanh gặp qua Lạc công tử!”
Nói xong, từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một bộ trà cụ, Hỏa Linh Lực nhẹ nhàng đun sôi ấm nước, từng ngón tay thon dài thành thục pha trà, chỉ thoáng chốc trong phòng đã bát ngát hương thơm.
Rót cho mình và Lạc Nam mỗi người một chun, Mạnh Thanh Thanh hướng Lạc Nam không kiêu ngạo không xu nịnh cười khẽ:
“Nghe nói Lạc công tử cứu lấy phụ thân và các vị trưởng lão, Thanh Thanh trong lòng cảm kích không nguôi…!”
“Một phần cảm kích, một phần ái mộ…trong lòng chẳng yên, đành phải mạo muội viếng thăm giữa đêm, hy vọng công tử trớ trách đường đột!”
Lời nói êm tai ôn nhu, trong trẻo rành mạch như suối trong đầu nguồn, mang theo hơi thở mùi đàn hương của giai nhân, quả thật khéo léo đến cực điểm.
Lạc Nam gật đầu, Mạnh Thanh Thanh này không hổ là tiểu thư thế lực cấp cao, giáo dưỡng và lễ nghi vô cùng tốt.
Nàng khiến hắn không nhịn được nhớ đến Yên Nhược Tuyết, Nam Cung Uyển Dung, Tô Nhan mấy nữ…
Các nàng cũng là lịch sự nhã nhặn như vậy…
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Lạc Nam lâm vào hồi ức.
Trực giác của nữ nhân vô cùng mẫn cảm, nhìn thấy biểu hiện của Lạc Nam, Mạnh Thanh Thanh trong lòng bực bội.
Nam nhân này vậy mà nhớ đến nữ nhân khác khi ở bên cạnh nàng, mình chẳng lẽ không có chút sức hấp dẫn nào hay sao?
Nhìn thấy khóe môi Lạc Nam nở nụ cười ôn nhu, Mạnh Thanh Thanh lập tức biết nam nhân này đã có nữ nhân trong lòng, hơn nữa tình cảm vô cùng tốt.
Điều này khiến nàng bị đả kích, cảm giác thất bại trào dâng…
“Thanh Thanh mượn trà thay rượu, kính công tử xem như lời cảm tạ!” Nàng nâng lên chun trà, đem Lạc Nam đánh thức khỏi hồi ức.
Hắn lắc đầu, cũng nâng lấy chun trà, hướng nàng cười nói: “Tiện tay mà thôi, tiểu thư không cần khách khí!”
“Mời công tử!”
“Mời!”
Hai người nhẹ nhàng chạm ly, tinh tế thưởng thức.
“Trà ngon…” Lạc Nam mở miệng khen ngợi nói: “Tay nghề của tiểu thư vô cùng tốt!”
Mạnh Thanh Thanh ung dung cười: “Công tử đừng làm Thanh Thanh kiêu ngạo, với thân phận của người loại trà ngon nào chưa từng uống qua, một chút linh trà bình thường của tiểu nữ vừa miệng công tử đã không tệ rồi!”
Lạc Nam nghiêm mặt: “Chính vì đã