“Tên khốn này thật mạnh!”
Dương Diệp hít sâu từng ngụm, vẫn còn chưa thoát khỏi rung động việc Lạc Nam đứng ở khoảng cách xa tùy tiện vươn tay đã bóp nát Vương Cấp Vũ Kỹ của mình.
Lạc Nam cũng lười đôi co với một tiểu tử như Dương Diệp, lẽ ra hắn cũng chẳng cần phí công giải thích làm gì, nhưng vì danh dự và trinh tiết của Mạnh Thanh Thanh, hắn buộc phải ra mặt.
Nhìn thấy Chiếu Ảnh Kính đã quay trở về, Lạc Nam dùng tay bắt lấy nó.
“Tiểu huynh đệ, ngươi nên xin lỗi Thanh Thanh sau khi chứng kiến tình cảnh này!” Lạc Nam nhìn Dương Diệp nhàn nhạt nói.
Theo ý niệm của hắn, Chiếu Ảnh Kính bay lên giữa không trung.
Trong ánh mắt tò mò của đám người, cảnh tượng bên trong kính nhanh chóng hiện lên.
Chỉ thấy khung cảnh bên trong khán phòng, Lạc Nam vừa mới rời khỏi trạng thái tu luyện, Mạnh Thanh Thanh đẩy cửa tiến vào.
Kế đến là màn chào hỏi giữa hai người, đàm luận một cách chừng mực, Mạnh Thanh Thanh bớp vai cho Lạc Nam, đến cuối cùng Lạc Nam tôn trọng Mạnh Thanh Thanh nên yêu cầu nàng rời đi, hai người kết thành bằng hữu.
Hình ảnh trong Chiếu Ảnh Kính biến mất, toàn trường trở nên tĩnh lặng.
Sắc mặt từng người biểu lộ lập tức trở nên khác biệt.
Mạnh Thanh Thanh cảm động, Mạnh Lân và các thành viên Thủy Diễm Tông khâm phục nhìn lấy Lạc Nam.
Vô số cường giả khiếp sợ vì dựa vào đối thoại của Lạc Nam và Mạnh Thanh Thanh biết được hắn đến từ Tiên Giới, biết được một số thông tin quan trọng ở Tiên giới qua lời kể của hắn, cũng biết được vì sao Lạc Nam và Thủy Diễm Tông có dính liếu đến nhau.
Minh Ngân Môn Chủ mở miệng cảm khái nói:
“Hôm đó lão phu cảm giác được Tinh Không Thú bị tiêu diệt, còn tưởng là Thủy Diễm Tông các đạo hữu giết nó, thì ra là Lạc công tử ra tay tương trợ!”
Nghe Minh Ngân Môn Chủ nói vậy, không ít cường giả tán thành gật đầu.
Ngày đó bọn hắn cũng cảm ứng được Thủy Diễm Tông cùng Tinh Không Thú đại chiến, nhưng vì chẳng phải chuyện của mình nên không thèm xen vào, về sau thấy Tinh Không Thú biến mất còn cho rằng nó bị Thủy Diễm Tông tiêu diệt, không ngờ là Lạc Nam cứu viện.
Lạc Nam chẳng những cứu mạng Mạnh Lân, còn cứu vớt cả tương lai toàn bộ Thủy Diễm Tông.
Ân tình to lớn như vậy, Mạnh Thanh Thanh thân là tiểu thư của Thủy Diễm Tông tiến đến cảm tạ hắn là chuyện bình thường, thậm chí tiến cử giường chiếu cũng không quá đáng.
Những nhân vật có mặt ở đây đều là già thành tinh, chỉ thông qua hình ảnh trên Chiếu Ảnh Kính đã đoán được tám phần mười ý đồ của Thủy Diễm Tông.
Nhất định là muốn dùng mỹ nhân kế nịnh nọt Lạc Nam đây mà…
Đổi lại là bọn hắn, chắc chắn cũng sẽ làm như vậy a.
Vậy mà Lạc Nam là một chính nhân quân tử hàng thật giá thật, mỹ nhân hiến dâng vẫn khéo léo từ chối, còn tôn trọng và giữ lại thể diện cho nàng.
So sánh với hắn, Dương Diệp lập tức hoàn toàn mất đi tư cách tranh cạnh.
Tìm hiểu chưa rõ ràng lại đùng đùng xúc phạm danh dự của Mạnh Thanh Thanh, chửi bới tông môn đã cưu mang mình là Thủy Diễm Tông…
Quá mức hèn kém.
Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt đổ dồn về phía Dương Diệp tràn đầy chế giễu.
“Làm sao có thể như vậy…” Dương Diệp đờ đẫn nhìn lấy cảnh tượng trong Chiếu Ảnh Kính, không dám tin tưởng tất cả lẩm bẩm.
Hai mắt hắn dần dần đỏ lên, cảm giác đố kỵ và phẫn nộ chẳng những không suy giảm, trái lại còn tăng lên ngùn ngụt như núi lửa phun trào.
Hắn vốn cho rằng Mạnh Thanh Thanh tìm đến Lạc Nam là bị cao tầng Thủy Diễm Tông bức ép, cưỡng bách nàng phải hạ mình làm như vậy.
Không ngờ từ đầu đến cuối, Mạnh Thanh Thanh đều là cam tâm tình nguyện, chủ động hướng nam nhân xa lạ thi triển mỹ nhân kế.
Hơn nữa càng nhục nhã chính là, nữ nhân mà Dương Diệp hắn luôn mong muốn có được dù đã có ý dâng đến tận miệng vẫn bị Lạc Nam từ chối khéo.
So sánh với Lạc Nam, Dương Diệp cảm thấy mình như một thằng hề đang nhảy nhót, thất bại toàn tập.
Từng ánh mắt trêu tức, thương hại, chế nhạo, xem thường đang đổ dồn về phía hắn, tập trung vào bản thân hắn.
Thân thể Dương Diệp dần rung, nắm tay siết chặt đến rướm máu.
“Dương Diệp, ngươi còn gì để nói?” Mạnh Thanh Thanh quát lạnh hỏi.
“Ngươi còn mặt mũi hỏi ta?” Dương Diệp nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đỏ lên trừng trừng nhìn lấy nàng mắng chửi:
“Tiện nhân, uổng công ta luôn coi ngươi là tiên tử, vậy mà không biết xấu hổ đi dụ dỗ nam nhân, nếu Lạc Nam đồng ý…có lẽ ngươi đã lên giường với hắn rồi hả?”
“Ngươi…” Mạnh Thanh Thanh hô hấp dồn dập, lồng ngực phập phồng vì tức giận.
Nàng lăng lệ nói: “Ta dù có lên giường với Lạc công tử thì ngươi cũng không đủ tư cách chỉ trích hay xía vào!”
“Tiện nhân!” Dương Diệp rít lên từng chữ: “Đừng quên mạng của ngươi là do ta cứu!?”
“Haha!” Mạnh Thanh Thanh chế giễu nói: “Đời này chuyện khiến ta ghê tởm nhất là được ngươi cứu mạng!”
“Tốt tốt tốt!” Dương Diệp phẫn nộ nói liền ba chữ tốt: “Mạnh Thanh Thanh ngươi nghe rõ đây, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, từ giờ không còn liên quan, các ngươi rồi sẽ hối hận!”
Nói xong phất tay, muốn thi triển thân pháp rời đi.
“Lớn mật!” Mạnh Lân vỗ bàn quát:
“Thủy Diễm Tông không phải cái chợ để ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!”
“Ngươi muốn thể nào?” Dương Diệp khinh khỉnh hỏi.
“Tông Chủ là ta vẫn chưa cho phép, ngươi không có tư cách rời khỏi Thủy Diễm Tông!” Mạnh Lân lạnh lùng mở miệng:
“Xúc phạm danh dự tông môn, quấy rối Trân Phẩm Tụ Hội, tạm thời giam ngươi vào đại lao, căn cứ theo quy tắc Tông Môn xét xử!”
Những thế lực xung quanh nghe vậy gật đầu, tán thành cách giải quyết của Mạnh Lân.
Nếu hôm nay để Dương Diệp quậy tung sau đó ngang nhiên rời đi, ngày sau mặt mũi của Thủy Diễm Tông còn để ở đâu? uy nghiêm tông môn còn để ở nơi nào?
Dương Diệp bái nhập Thủy Diễm Tông, có rời đi cũng phải do Thủy Diễm Tông quyết định trục xuất hắn mà không phải tự tiện muốn đi thì đi như vậy.
“Chư vị trưởng lão, toàn lực bắt giữ, đem hắn ném vào ngục giam!” Mạnh Lân hạ lệnh.
“Tuân mệnh!” Thủy Diễm Tông chúng trưởng lão nhanh chóng tiếp cận, đem Dương Diệp vây vào xung quanh.
Lần này không còn cường giả ra mặt hỗ trợ Dương Diệp.
Thứ nhất bọn hắn đã biết người sai trong chuyện lần này là Dương Diệp, thứ hai hiện tại Thủy Diễm Tông có nhân vật như Lạc Nam tọa trấn, chỉ có chán sống mới dám bảo hộ Dương Diệp mà nghịch ý Thủy Diễm Tông.
“Hừ, lão phu hối hận vì không đem ngươi nhốt vào ngay từ đầu!” Đại Trưởng Lão nhìn Dương Diệp nghiến răng.
Hắn giận mình đêm đó mình chỉ đánh ngất xỉu Dương Diệp mà không triệt để nhốt lại, để hôm ngay hắn quậy phá um lên làm Thủy Diễm Tông phải mất mặt.
“Bằng vào các ngươi còn muốn bắt Dương Diệp ta? Chưa đủ tư cách!” Dương Diệp quét mắt chúng trưởng lão Thủy Diễm Tông lạnh lõe nói.
“Cuộng vọng, chênh lệch giữa Độ Kiếp và Chân Tiên ngươi không tưởng tượng nổi đâu!” Chư vị trưởng lão Thủy Diễm Tông nóng nảy nói.
Người xung quanh cũng âm thầm nhíu mày, Dương Diệp mặc dù có được Vũ Kỹ mạnh ngoại hạng, nhưng nói gì thì nói chỉ là một thiên tài Độ Kiếp, ở trước mặt Chân Tiên chăng khác nào trẻ nhỏ tập đi, hắn vì đâu tự tin và cuồng ngạo như vậy?
Những trưởng lão bị Dương Diệp chọc giận, khí thế bùng nổ, không cho hắn bất kỳ cơ hội nào, toàn lực tập kích.
“Chân Tiên lợi hại lắm sao?” Dương Diệp chế nhạo cười: “Ta sẽ cho các ngươi biết đâu mới là cường giả!”
Nói xong, một cổ lực lượng thần bí len lỏi vào khắp mọi ngõ ngách trên thân thể Dương Diệp,
Trong khoảnh khắc, tu vi của hắn vùn vụn tăng cao.
Độ Kiếp Sơ Kỳ, Độ Kiếp Trung Kỳ…Độ Kiếp Viên Mãn, Chân Tiên…Chân Tiên Trung Kỳ…Chân Tiên Hậu Kỳ…Chân Tiên Viên Mãn.
Tu vi của Dương Diệp tăng lên như ngồi tên lửa, thực lực trực tiếp đạt đến đỉnh cao của thế giới này.
“Làm sao có thể?” Chúng trưởng lão kinh hãi.
“Hỏa Vương Quyền!” Dương Diệp cười lạnh lẽo, một Vương Cấp Vũ Kỹ bằng tu vi hùng