Con Đường Bá Chủ

Chương 1112


trước sau



Phía bắc Huyền Châu Đại Lục…
Trong thế giới của tu sĩ, phàm nhân vẫn luôn tồn tại một cách không đáng chú ý, mặc dù số lượng của bọn họ có thể nhiều hơn cả số lượng tu sĩ.

Đơn giản, tu sĩ khó sinh nở hơn phàm nhân, mà trước khi trở thành tu sĩ…bọn hắn chính là phàm nhân.

Bởi vậy, mặc dù thế giới tu sĩ tàn khốc đấu đá nhau người chết ta sống, nhưng chỉ cần là những kẻ có một chút lòng tự tôn và lương tâm, đương nhiên sẽ không chủ động dùng thân phận tu sĩ đi khi dễ những phàm nhân nhỏ yếu.

Đó cũng là một phần nguyên do mà Tiểu Tiểu và bà bà đã rời làng đã nhiều ngày, đi một quảng lộ trình xa xôi nhưng chưa bị tu sĩ nào để mắt đến.

Bà cháu hai người đi qua được vài tòa thành nhỏ nhưng cũng chưa hề dừng lại nghỉ chân, khi quá mệt mỏi cũng chỉ dừng ở ven đường, trời đất làm nhà, tiết kiệm lộ phí ít ỏi.

“Bà bà, có mỏi chân không? Chúng ta lại nghỉ ngơi một chút!” Tiểu Tiểu kéo lấy tay bà, hình dáng bé nhỏ với y phục bẩn thỉu, nhưng đôi mắt long lanh như biết nói lại tràn ngập sự quan tâm.

“Tiểu Tiểu ngoan, bà bà không sao…vẫn có thể đi được một chút!” Bà bà hiền từ, đôi chân khô gầy đã run lên cầm cập.

Cũng may từ nhỏ xưa đã vốn quen với cuộc sống khổ cực nên khi tuổi già sức yếu, thể trạng của bà vẫn còn miễn cưỡng chịu đựng mệt nhọc khi di chuyển với quảng đường xa.

So với bà bà, Tiểu Tiểu như một tiểu tinh linh không biết mệt mỏi, trên gương mặt chỉ có sự hưng phấn và tràn đầy hy vọng, nàng cảm thấy mình sắp được gặp lại ca ca Tần Tần, bà cháu ba người sẽ vĩnh viễn không tách rời nhau, sống một cuộc đời vui vẻ.

Đôi khi bà bà tự hỏi, một tiểu cô nương như Tiểu Tiểu lấy đâu ra sức khỏe và nghị lực lớn đến như vậy nhưng chẳng có lời giải…
Có lẽ bởi vì sự khao khát đối với tình thân…
Càng nghĩ, lòng bà bà càng đau như bị đau cắt, bởi vì biết Tần Tần đã dữ ít lành nhiều, sợ rằng trái tim bé bỏng của Tiểu Tiểu không chịu nỗi đả kích to lớn ấy.

“Bà bà, qua khỏi ngọn núi phía trước là chúng ta đến được Hợp Lưu Tông rồi!” Tiểu Tiểu hai mắt sáng lên chỉ về trước mặt.

Bà bà gật đầu, sắc mặt trở nên phức tạp.

Mấy ngày nay di chuyển, hai bà cháu cũng nghe ngóng được một số ít tin tức.

Năm năm trước, Hợp Lưu Tông là thế lực đứng ra vơ vét thu gôm lượng lớn thanh thiếu niên mười tuổi trở lên đi khai thác Linh Thạch, nó lại nằm ở phía bắc Huyền Châu Đại Lục theo lời của trưởng làng, nên khả năng rất cao Tần Tần đã ở nơi đó.

Nghe nói, Hợp Lưu Tông có cường giả Hợp Thể Kỳ tọa trấn.


Hai bà cháu Tiểu Tiểu đương nhiên không biết Hợp Thể Kỳ là khái niệm gì, chỉ biết theo như lời đồn đại, Hợp Thể Kỳ có thể dời non lấp biển, phi thiên độn địa không gì làm không được, chính là tiên nhân chân chính trong mắt phàm nhân như hai người.

Sắp tiến vào địa bàn của tiên nhân, bà cháu hai người Tiểu Tiểu trở nên thật khẩn trương.

Bất quá vì khát vọng gặp gỡ Tần Tần, hai bà cháu vẫn cắn răng tiến bước.


Hai ngày sau…
Chèo đèo lội suối, rốt cuộc tiến vào Hợp Lưu Thành, địa bàn của Hợp Lưu Tông.

“Bà bà, Tần Tần ca ca ở bên trong căn thành lớn đó đúng không?” Tiểu Tiểu hai mắt mờ mịt nhìn tường thành khổng lồ trước mặt.

Một tiểu cô nương chưa trải sự đời như nàng lần đầu nhìn thấy địa bàn của thế lực cấp cao, quả thật bị choáng ngộp.

Bà bà cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, gương mặt già nua tràn đầy e ngại.

Hai người cảm thấy dường như một viên đá lót tường ở tại nơi này cũng có giá trị hơn bản thân mình.

Cố gắng trấn an bản thân mình, bà bà cười nói: “Chúng ta tiến đến hỏi thăm!”
“Vâng!” Tiểu Tiểu cười tươi rói gật mạnh đầu.

Hai bà cháu dắt tay nhau, thất tha thất thểu bước đến cổng thành.

“Hả?” Hai tên thủ vệ đứng trước cổng thành xoa xoa mắt mình, khó thể tin tưởng nhìn đôi bà cháu như ăn mày đang tiến đến.

“Phàm nhân?” Bọn hắn hai mặt nhìn nhau, vô thức thốt lên kinh ngạc.

Vì sao lại kinh ngạc?
Đơn giản bởi vì nơi này là thành trì của tu sĩ, địa bàn của Thế Lực Tu Chân cấp cao, phàm nhân vốn luôn mang lòng e sợ tu sĩ, đương nhiên sẽ không dám đến địa bàn của những thế lực lớn.

Vậy mà lúc này chứng kiến phàm nhân đặt chân đến Hợp Lưu Thành, nơi tu sĩ đẳng cấp thấp nhất cũng là Kim Đan, bọn hắn làm sao không cảm thấy kinh ngạc?
Hai bà cháu càng đến gần, mùi mồ hôi và vị chua trên cơ thể ập đến, lập tức khiến hai tên Thủ Vệ biểu hiện chán ghét, lấy tay che mũi.

Vì phàm nhân không thể chủ động thanh trừ tạp chất như tu sĩ, mấy ngày nay di chuyển liên tục không hề tắm rửa, hai bà cháu đương nhiên có vị không dễ ngửi.

Chứng kiến biểu lộ của hai tên thủ vệ, Tiểu Tiểu cùng bà bà cũng hơi xấu hổ và ngại ngùng, bất quá vì nóng lòng hỏi thăm tin tức Tần Tần, hai người vẫn lớn gan bước đến.

“Đứng lại!” Hai tên thủ vệ lên tiếng quát:
“Thành này phàm nhân không thể vào, mau cút đi!”
Bà bà cười gượng, Tiểu Tiểu lớn tiếng thanh thót nói:
“Hai vị ca ca, chúng ta muốn tìm Tần Tần ca ca!”
“Tần Tần nào?” Hai tên Thủ Vệ biểu lộ nghiêm túc.

Bởi vì Hợp Lưu Tông có không ít đệ tử xuất thân bần hàn, nếu đôi bà cháu này là người nhà của đệ tử tìm đến, như vậy không thể xem thường được.

Bất quá bọn hắn suy nghĩ rất kỹ, cũng chẳng nhớ nổi có ai tên Tần Tần.

“Tần Tần ca ca chính là Tần Tần ca ca nha, chẳng lẽ hắn còn có tên khác sao?” Tiểu Tiểu nghi hoặc hỏi, ánh mắt non nớt nhìn lấy hai tên Thủ Vệ.

Hai tên thủ vệ không thèm đếm xỉa tiểu nha đầu ngây thơ này, đưa mắt nhìn đến bà bà.

Bà bà kính cẩn chắp tay, e dè nói:
“Hai vị tiên nhân, Tần Tần là thiếu niên của làng chúng tôi, 5 năm trước hắn được bắt đi đào Linh Thạch, đã quá thời hạn ba năm vẫn chưa thấy trở về, hai bà cháu nóng ruột nên đến đây tìm hắn, mong được các vị chỉ điểm!”
“Ra là vậy!” Hai tên thủ vệ nghe xong bừng tỉnh.

Quả thật là 5 năm trước Hợp Lưu Tông có phát hiện vài cái mỏ Linh Thạch, vì thiếu nhân thủ khai thác nên bắt giữ không ít phàm nhân về phục vụ.

Bất quá muốn tìm người?
Nói đùa sao?
Linh Thạch vốn cứng cáp còn hơn khoáng thạch, phàm nhân muốn khai thác phải tốn rất nhiều sức lực, hơn nữa bị ép làm việc không ngừng nghĩ bất kể ngày lẫn đêm.

Năm đó vài chục vạn thanh niên bị bắt đi khai thác đều đã kiệt sức mà chết, người trụ được lâu nhất cũng chỉ sống được một năm, làm gì còn người sống sót qua ba năm mà tìm?
“Tần Tần đã chết! hai ngươi có thể đi!” Một tên Thủ Vệ thản nhiên nói.


Sắc mặt bà bà lập tức trở nên ảm đạm, đôi mắt đục ngầu chảy xuống hai hàng lão lệ, nghĩ đến bộ dạng thật thà hiểu chuyện của cháu trai Tần Tần, lòng bà như rỉ máu.

Quả nhiên mọi thứ nằm trong dự kiến của bà, phàm nhân đi làm phục dịch cho tu sĩ, làm sao có thể sống chứ?
“Đại ca ngươi nói láo!” Tiểu Tiểu bất chợt quát lên, nhìn tên thủ vệ hung dữ phồng má: “Tần Tần ca ca làm sao có thể chết? hắn hứa ba năm sau sẽ trở về cùng Tiểu Tiểu, hiện tại Tiểu Tiểu đích thân đi tìm hắn đấy…”
“Tiểu nha đầu láo xượt, ta cần phải nói láo với ngươi?” Tên thủ vệ trợn mắt quát.

“Bà cháu các ngươi mau cút, bằng không ta tiễn lên đường cùng ca ca ngươi bây giờ!” Tên thủ vệ khác mất kiên nhẫn nói.

“Trả Tần Tần ca ca cho Tiểu Tiểu!” Tiểu cô nương ánh mắt đỏ lên, hy vọng trong lòng lạnh đi một chút.

“Hừ, những kẻ khai thác Linh Thạch đều đã chết sạch dưới lòng đất, các ngươi cứ xuống đó mà tìm hắn!” Hai tên thủ vệ bĩu môi.

Tiểu Tiểu trong lòng tràn đầy bất an, gương mặt nhỏ nhắn đã trở nên trắng bệch, dùng ánh mắt đáng thương nhìn sang cầu cứu bà bà.

“Dám hỏi hai vị, mỏ Linh Thạch năm đó ở nơi nào?” Bà Bà rung giọng hỏi.

Hiển nhiên bà đã chấp nhận sự thật Tần Tần đã chết, muốn tìm đến nơi đó để hốt cốt Tần Tần mang về, không

để hắn cô đơn hiu quạnh.

“Cách Hợp Lưu Thành về hướng Đông năm mươi dặm!” Hai tên Thủ Vệ kiên nhẫn nói.

“Đa tạ!” Bà bà cúi đầu, kéo tay Tiểu Tiểu rời đi.

“Bà bà…ca ca hắn…” Tiểu Tiểu rất thông minh, mơ hồ đoán ra điều gì đó, lệ đã rơi đầy mặt.

HÍ!
Đúng lúc này, có tiếng vó Ngựa oai phong thét gào, một chiếc Cổ Kiệu khang trang do Tứ Cấp Mã Thú lôi kéo từ bên ngoài đạp không mà đến, muốn tiến vào trong Thành.

Hiển nhiên là đại nhân vật nào đó của Hợp Lưu Tông trở về.

Bất quá với tâm trạng của bà cháu Tiểu Tiểu lúc này dù là ông trời xuống cũng chẳng thèm chú ý, lảo đảo rời đi.

HÍ!
Bỗng nhiên Cổ Kiệu vội vàng dừng lại trước cổng thành, bên trong có một nam tử trung niên bước ra.

“Tham kiến Tam Trưởng Lão!” Hai tên Thủ Vệ quỳ xuống một chân tham kiến nam tử trung niên.

Vị này chính là Tam Trưởng Lão của Hợp Lưu Tông, Hợp Thể Trung Kỳ cấp cường giả, thân phận cao cấp không cần nói cũng biết.

Bất quá Tam Trưởng Lão không thèm nhìn hai tên thủ vệ và người xung quanh dù chỉ một chút, ngược lại lao vọt đến trước mặt hai bà cháu Tiểu Tiểu, ánh mắt đầy kích động, môi rung rung:
“Các ngươi là…”
Bà Bà cùng Tiểu Tiểu liếc sang, chứng kiến Tam Trưởng Lão của Hợp Lưu Tông, ánh mắt hai người co rụt lại.

Sau đó, Tiểu Tiểu hung hăng lao vọt đến Tam Trưởng Lão, gào khóc lên:
“Là ngươi tên xấu xa này, là ngươi năm đó mang đi Tần Tần ca ca của chúng ta!”
Tam Trưởng Lão một tay dễ dàng bắt lấy nàng.

“Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, Tiểu Tiểu còn nhỏ không hiểu chuyện!” Bà bà vội vàng quỳ xuống dập đầu.

Bà và Tiểu Tiểu đều nhận ra, nam nhân trung niên này chính là người 5 năm về trước bắt Tần Tần đi.

Hiện tại hắn nhận ra bà cháu hai người nên mới tiến đến, không biết có ý đồ gì.

Mà khi chứng kiến bà bà dập đầu, Tam Trưởng Lão sắc mặt đại biến, vội vàng cúi xuống đỡ bà dậy, giọng điệu sợ hãi nói:
“Bà đừng có quỳ, muốn mạng ta sao?”
“Ngươi trả mạng lại cho Tần Tần ca ca của ta, huhuhu!” Tiểu Tiểu khóc rống lên.

Bà Bà hai mắt cũng đỏ ngầu…
“Hai vị đừng như vậy, ngài ấy…à không, Tần Tần chưa có chết!” Tam Trưởng Lão thận trọng nói.

“Hả?” Bà Bà cùng Tiểu Tiểu lập tức lặng người, không dám tin tưởng trợn mắt nhìn Tam Trưởng Lão.

“Ta nói thật!” Tam trưởng lão liếc ngang liếc dọc xung quanh, nhỏ giọng nói:
“Chuyện này rất dài, Tần Tần của các vị không có chết, mau theo ta về phủ!”
“Tần Tần ca ca không chết, ca ca không chết, haha!” Tiểu Tiểu cười tươi rói, vội vàng quẹt đi nước mắt trên mặt, ngoan ngoãn nhìn nam tử trung niên:

“Đại thúc là người tốt, Tiểu Tiểu xin lỗi ngươi, Tần Tần ca ca đang ở đâu?”
Bà Bà cũng nghi ngờ nhìn qua.

“Ngài ấy đang ở…” Tam Trưởng Lão muốn trả lời, nhưng sau khi cân nhắc lại lắc đầu:
“Những chuyện này ta không tiện tiết lộ, phải hỏi ý kiến một số tiền bối, các ngươi trước hết theo ta về phủ đi!”
“Vâng!” Tiểu Tiểu không chút do dự gật đầu, hy vọng vừa mới dập tắt lại tăng lên chưa từng có.

Bà bà cũng biết với thân phận và quyền lực của Tam Trưởng Lão không cần phải dùng kế hại mình, vì vậy cũng theo ý hắn.

Trong ánh mắt trợn tròn của hai tên thủ vệ, Tam Trưởng Lão cung kính mang theo Bà Bà cùng Tiểu Tiểu lên kiệu, tiến vào trong thành.


Nửa ngày sau…
Phòng nghị sự Hợp Lưu Tông.

Tam Trưởng Lão nhìn Tông Chủ và các vị trưởng lão khác, thận trọng nói:
“Bà già và tiểu nha đầu kia chính là thân nhân của ngài ấy, năm đó khi ta mang ngài ấy đi đã gặp qua hai người, không thể nào lầm lẫn được!”
“Ý ngươi là vị Truyền Kỳ kia?” Tông Chủ Hợp Lưu Tông nghiêm mặt hỏi.

“Không sai!” Tam Trưởng Lão gật mạnh đầu, ánh mắt trở nên hoảng hốt.

Ngay cả hắn cũng không tin được, vị Truyền Kỳ hiện nay của Huyền Hoàng Tinh vào 5 năm về trước chỉ là một thiếu niên phàm nhân bị mình mang về Hợp Lưu Tông khai thác Linh Thạch.

Tam Trưởng Lão không thể quên cảnh tượng ở làng chài nhỏ khi đó, nam hài chỉ mới 10 tuổi rời đi trong sự tuyệt vọng của người bà và tức tưởi của bé gái…
Mà hôm nay, bà bà và đứa bé gái năm đó đã tìm đến…
Đại Trưởng Lão cân nhắc một phen, mở miệng nói: “Nếu đúng như lời của Lão Tam, bà già và tiểu nha đầu kia là người thân của vị Truyền Kỳ, vậy tại sao hắn không đón bọn họ trở về, lại để bọn họ sống cực khổ như vậy?”
“Đây cũng là chuyện khiến ta khó hiểu!” Tam Trưởng Lão hít sâu một hơi nói:
“Ta không biết thái độ của vị Truyền Kỳ kia đối với hai bà cháu sẽ là thế nào, vì lẽ đó đã mang bọn họ về phủ, sau đó đến đây cấp tốc thương nghị cùng chư vị!”
Toàn bộ phòng nghị sự trở nên im ắng…
Hai người thân của Truyền Kỳ khi còn là phàm nhân cơ khổ như ăn mày tìm đến, đây là điều mà bất kỳ ai cũng khó thể tin được.

“Chuyện này nếu truyền ra, chỉ sợ danh tiếng của vị Truyền Kỳ sẽ bị ảnh hưởng a!” Tông Chủ lẩm bẩm nói.

Đám trưởng lão im lặng, không dám lên tiếng đáp.

Vị truyền kỳ hiện tại phong quang vô hạn, mà hai người thân của hắn lại sống vô cùng thê thảm…
Phải biết rằng với thân phận của Truyền Kỳ, chỉ cần mở miệng một câu thôi đã đủ để cải biến vận mệnh của bà cháu hai người kia, để bọn hắn một bước lên trời, chứ không phải nghèo đói như vậy.

“Truyền Kỳ không phải người mà chúng ta có thể đàm luận, biết đâu hắn có ý đồ riêng thì sao?” Đại Trưởng Lão vuốt cằm.

“Ta kiến nghị mang theo hai bà cháu tiến lên trên báo cáo!” Nhị Trưởng Lão mở miệng:
“Đến lúc đó số mệnh của hai bà cháu họ thế nào sẽ do chính bản thân Truyền Kỳ quyết định!”
“Cứ quyết định như vậy!” Tông Chủ Hợp Lưu Tông gật đầu.

Truyền Kỳ hiện nay là tân môn chủ của Hùng Bá Môn, một trong những thế lực đứng đầu Huyền Hoàng Tinh Cầu, thân phận và địa vị thông thiên, dậm chân một cái là toàn tinh cầu rung rẩy.

Hắn được gọi là Truyền Kỳ, bởi vì hắn chỉ mất 5 năm thời gian ngắn ngũi để làm được điều đó, vô cùng kinh khủng, giống như thần thoại vậy…
Hợp Lưu Tông của bọn hắn chỉ là một tiểu thế lực phụ thuộc dưới trướng Hùng Bá Môn mà thôi.

Thật sự không có quyền quyết định về bà cháu hai người Tiểu Tiểu…

Chúc cả nhà ngủ ngon.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện