“Chàng cố ý đem thiếp ra để đẩy lùi nữ nhân kia tấn công?”
Bên trên bầu trời, Âu Dương Thương Lan lắc nhẹ mái tóc, nghiêng đầu nhìn sang Lạc Nam.
“Ừm!” Lạc Nam gật đầu, cười khổ nói: “Nàng cũng biết con người ta vốn thương hoa tiếc ngọc, có những chuyện không muốn nói thẳng tránh mỹ nhân đau lòng!”
Âu Dương Thương Lan bật cười, tên này da mặt thật dày.
Bất quá đối với bản tính của hắn vậy mà có ngày biết cách từ chối mỹ nhân bày tỏ, quả thật ngoài dự kiến của nàng.
“Kế tiếp trở về Côn Lôn sao?” Âu Dương Thương Lan ôn nhu hỏi, kéo lấy tay nam nhân.
“Chưa!” Lạc Nam lắc đầu: “Ta chưa giải quyết Luân Kiếp Tiên Đế, mấy ngày qua bận rộn một ít chuyện!”
Âu Dương Thương Lan có chút nghi hoặc, nàng vốn tưởng hắn đã làm thịt Luân Kiếp Tiên Đế rồi chứ, dù sao thì ở Hạ giới nàng tin tưởng Lạc Nam chính là vô địch.
Hắn cười cười, đem chuyện gần đây kể lại cho nàng một lượt.
Lạc Nam nhẹ nhàng phất tay.
Sau đó, một thân ảnh chật vật như chó chết hiện ra, bị Lạc Nam xách cổ như xách cổ gà.
“Tên khốn kiếp, có ngon áp chế tu vi đánh với ta một trận!” Dương Diệp vừa mới xuất hiện, lập tức oán độc chửi bới Lạc Nam.
Hắn bị phong ấn lực lượng giam cầm bên trong ngục giam của Thủy Diễm Tông, đang đau đầu nghĩ kế bỏ trốn thì Lạc Nam xuất hiện, không nói tiếng nào cưỡng chế mang hắn đi.
Điều này khiến Dương Diệp gần như tuyệt vọng.
Rơi vào tay Thủy Diễm Tông còn có khả năng sống sót, nhưng rơi vào tay Lạc Nam chỉ có con đường chết a.
Bất quá ngay lúc này, Dương Diệp lập tức chú ý đến Âu Dương Thương Lan bên cạnh Lạc Nam.
OANH!
Đầu óc như nổ tung, trái tim Dương Diệp đập nhanh hơn vô số lần, cảm giác si mê không lối thoát bao trùm cả linh hồn.
Hắn tu vi thấp kém, tâm cảnh yếu hèn, làm sao có thể chống cự nổi trước nhan sắc của Âu Dương Thương Lan.
Phải biết ngay cả mỹ nhân như Mạnh Thanh Thanh khi đối diện với nàng cũng lòng sinh tuyệt vọng, mất hết can đảm thổ lộ cùng Lạc Nam đấy.
“Hừ!” Lạc Nam chứng kiến bộ dạng háo sắc của Dương Diệp, hừ lạnh một tiếng.
“AAA” Dương Diệp bị chấn đến mù cả hai mắt, hoảng sợ tột đỉnh.
“Xuất hiện đi! Còn chờ ta đem hắn giết chết hay sao?” Lạc Nam nhìn xuống mặt dây chuyền trên cổ Dương Diệp, cất giọng cười nhạt.
Không sai, thứ khiến Lạc Nam hứng thú chính là nhân vật ẩn bên trong dây chuyền của Dương Diệp, về phần Dương Diệp chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, nếu không có sợi dây chuyền kia, Lạc Nam cũng lười để ý, trực tiếp giao cho Thủy Diễm Tông làm thịt là được.
“Haizzz…”
Lời của Lạc Nam vừa dứt, một tiếng thở dài ai oán bất chợt vang lên…
Dây chuyền trên cổ Dương Diệp phát sáng, từ bên trong đó mơ hồ hiện ra hư ảnh của một vị nữ tử.
Theo sau đó, một luồng Đế Uy cuồn cuộn mênh mông quét ngang toàn trường, chấn đến vô số sinh linh bên dưới mặt đất đột ngột quỳ rạp xuống.
“Nữ nhân?” Lạc Nam có chút kinh ngạc.
“Tàn Hồn Thiên Đế?” Âu Dương Thương Lan cũng cả kinh.
Luồng tàn hồn ở trước mặt, mặc dù đã tổn thương vô cùng nặng nề, có thể nói là chỉ sót lại một tia ít ỏi không tiêu tán, nhưng khí tức uy nghiêm vốn có chẳng hề mất đi.
Lạc Nam và Âu Dương Thương Lan đều là người có kiến thức, lập tức biết đây là tàn hồn của một vị Nữ Thiên Đế.
Mặc dù đã như ngọn nén lung lay trước cơn bão, tùy thời có thể lụi tàn, hồn phách mỏng manh suy yếu đến mức không tụ nổi thành hình dáng, chỉ mờ mờ ảo ảo thấy được đây là hư ảnh của một nữ nhân mà thôi.
Linh Hồn của vị nữ Thiên Đế này đã bị đánh đến gần tan, chỉ còn sót lại một tia tàn hồn cực nhỏ.
Trạng thái tổn thương Linh Hồn nghiêm trọng đến mức này lần đầu tiên Lạc Nam thấy được, so với Cơ Nhã, so với Đan Mộng Cơ năm xưa nặng nề hơn không biết bao nhiêu lần.
Thậm chí Lạc Nam tin rằng, dù hiện tại mình có đem một bộ Thân Thể hoàn mỹ đặt ở trước mặt, thì luồng tàn hồn mỏng manh của vị Nữ Thiên Đế này cũng không có sức chiếm dụng.
Khó có thể tưởng tượng điều gì khiến một vị Nữ Thiên Đế thê thảm đến như vậy.
Lạc Nam với Âu Dương Thương Lan liếc mắt nhìn nhau, đều phát hiện trong mắt đối phương sự kinh ngạc.
Tàn hồn vừa xuất hiện, chứng kiến bộ dạng thê thảm của Dương Diệp, thở dài nhìn Lạc Nam:
“Ngươi đường đường là cường giả nơi Tiên Giới, vì sao chấp nhặt với một tiểu bối nơi hạ giới đến mức như vậy?”
“Haha!” Lạc Nam bật cười hỏi lại: “Một con kiến liên tục muốn cắn ngươi, ngươi sẽ để nó sống sao?”
Dương Diệp khắp nơi căm hận hắn một cách vô lý, Lạc Nam cảm thấy mình không trực tiếp đập chết đã là nhân từ.
“Chuyện này là thế nào?” Tàn hồn Nữ Thiên Đế quay sang hỏi Dương Diệp.
“Sư phụ! Mau giúp ta giết tên khốn kiếp này, khống chế nữ nhân đi cùng hắn, bọn hắn đều muốn giết ta!” Dương Diệp phẫn nộ như dã thú rít gào lên.
Tàn hồn Nữ Thiên Đế trầm mặc, với trạng thái hiện tại của nàng, có thể tồn tại trên đời đã là một kỳ tích.
Lần trước gia tăng tu vi cho Dương Diệp đã tốn không ít lực lượng tích lũy, khiến trạng thái của mình càng tồi tệ hơn.
Dù có đích thân ra tay cũng không thể nào là đối thủ của Lạc Nam.
Một vị Thiên Đế có thể nghiền chết Chân Tiên, nhưng một luồng tàn hồn cực độ yếu ớt thì không.
Lạc Nam nhìn một màn này, chép miệng hỏi tàn hồn:
“Xem ra phần lớn thời gian ngươi đều ngủ say, không biết những chuyện Dương Diệp đã làm?”
Tàn hồn Nữ Thiên Đế trầm lặng không đáp, nhưng lại càng chứng minh lời của Lạc Nam là đúng.
Không sai, với trạng thái tổn thương của nàng, phải luôn ngủ để tiếp tục tồn tại, mỗi một lần tỉnh giấc đều là một lần tiêu hao lực lượng, nếu cứ luôn thức tỉnh thì sớm muộn cũng sẽ tiêu tán mà thôi.
Vì thế, chín phần mười thời gian bên cạnh Dương Diệp của nàng đều ngủ say, chỉ có vài lần hiếm hoi tỉnh giấc là truyền dạy cho Dương Diệp chút ít Vương Cấp Vũ Kỹ, chút ít thủ đoạn Luyện Đan.
Vì sao chỉ dạy Vương Cấp mà không dạy thứ cao cấp hơn?
Đơn giản vì Vương Cấp đã là cực hạn với Dương Diệp, Tôn Cấp hắn chưa đủ khả năng tu luyện, mà để nhớ lại Tôn Cấp Vũ Kỹ thì tàn hồn của nàng cũng càng tiêu hao lực lượng.
Lần trước Dương Diệp nỗ lực cầu khẩn, nói bị nguy hiểm đến tính mạng, nàng mới cố gắng thức tỉnh truyền lực lượng sang cho hắn nâng cao tu vi.
Lạc Nam lắc đầu, lấy ra Chiếu Ảnh Kính, kiên nhẫn phát lại những chuyện Dương Diệp đã làm, cũng như vì sao mình bị Dương Diệp căm hận.
Xem xong, tàn hồn Nữ Thiên Đế thở dài: “Là lỗi của ta, ta thật sự không có thời gian để rèn luyện phẩm tính cho hắn!”
Với ánh mắt của nàng, vừa nhìn đã biết ai đúng ai sai…
Mạnh Thanh Thanh nếu so với mỹ nhân bên cạnh Lạc Nam lúc này quả thật không có một chút ưu thế.
Lạc Nam sở hữu mỹ nhân như vậy, làm sao sẽ thèm muốn Mạnh Thanh Thanh đến mức tạo sức ép để Thủy Diễm Tông dâng lên nàng như lời Dương Diệp đã kể lại?
“Tha cho hắn một mạng, ta mặc cho ngươi xử lý!” Tàn hồn Nữ Thiên Đế giọng điệu mang theo chút cầu khẩn.
“Vì sao?” Lạc Nam hỏi.
“Linh Hồn ta bị đánh nát, chỉ có một luồng tàn hồn này là may mắn rơi vào vòng xoáy hư không rơi xuống hạ giới, được tổ tiên nhà mẫu thân của Dương Diệp phát hiện, dùng Dưỡng Hồn Ngọc thu dưỡng, ta nợ bọn hắn một ân tình!” Tàn Hồn Nữ Thiên Đế mơ hồ kể lại.
Lạc Nam gật đầu nhìn mặt dây chuyền của Dương Diệp, đó quả thật là do một khối Dưỡng Hồn Ngọc đúc thành, tàn hồn trốn ở trong đó có thể bồi dưỡng.
Đáng tiếc Dưỡng Hồn Ngọc này chỉ là vật ở hạ giới, đẳng cấp quá thấp, nó còn chưa đủ khôi phục tàn hồn cho một vị Thiên Đế, chỉ giữ lại để không tiêu tán đi mà thôi.
“Ta không có thói quen thả